Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 46. Nguyễn Xuân Sùng 47. Nguyễn Ngọc tấn 48. Trần Gia Thái 49. Cao Ngọc Thắng 50. Phạm Thị Phương Thảo 51. Hoàng Tháp 52. Trần hạ Tháp

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy

(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
46. Nguyễn Xuân Sùng
47. Nguyễn Ngọc tấn
 48. Trần Gia Thái
 49. Cao Ngọc Thắng
 50. Phạm Thị Phương Thảo
51. Hoàng Tháp
52. Trần hạ Tháp


46. Thơ NGUYỄN XUÂN SÙNG
PHONG NHA
Trong tiếng đàn ấy, mọi vật
đều sống bên nhau bình yên hạnh phúc

Bất ngờ
một thoáng Phong Nha
bồng bềnh mây nước
như là trong mơ
rêu phong
lèn dựng trầm tư
ngàn năm
nào có đợi chờ thi nhân
khói sương lãng đãng
xa - gần

rèm buông
ngăn với bụi trần
cõi tiên
ta về thăm
chốn động thiêng
đánh rơi phiền muộn
lãng quên tháng ngày

cung đàn ai lựa đâu đây
nghe riu rít gió
nghe mây chuyển ngàn
reo vui
thánh thót oanh vàng
trầm hùng
tự thuở hồng hoang
vọng về

ta hoà trong cõi đê mê
hoà trong tiếng gió
mà nghe ấm lòng

thuyền thơ
lướt nhẹ sông ngân
giữa vòm tinh tú
trong ngần tiếng tơ
ta đi đây
thực hay mơ
mà sư tử
đứng
ngẩn ngơ vệ đường

lối này rẽ chốn Hoàng Cung
đường vào tiên cảnh
chập chùng cầu mây
Phong Nha
chợt tỉnh giấc say
đường trần
đi hết
tháng ngày Suy Tư


NGƯỜI GỐI CÁNH TAY MÌNH

18 tuổi
Trường Sơn lửa bỏng
Em đi phá đá mở đường
Dấu trái tim rừng rực yêu thương

Gối đồng đội
Gối ba lô
Gối súng
Giấc ngủ trườn qua năm tháng
Giấc mơ tình yêu

Tuổi 40
Thổn thức tiếng chim Từ quy
Không còn áo xanh đồng đội
Không còn người thương chờ đợi

Tấm gối sờn
Đôi bồ câu rã cánh
Bồ câu lẻ bạn
Em gối cánh tay mình
Đẫm niềm đau

Thơ Nguyễn Xuân Sùng/ Hoàng Đăng Khoa đọc chọn
47. Thơ NGUYỄN NGỌC TÂN
CHÚT TÌNH ĐẤT NƯỚC RIÊNG TA
Đất nước mình thắt lưng hình con cá ngựa
Bơi đứng trong đại dương ngút ngàn
Để cho nắng túa thêm màu xanh biển
Và gió thì thầm khoác tấm áo mênh mang
 Xưa ai vãi tung cái nhớ thành quần đảo
 Nay ta lấy cái nhớ em làm đường chân trời
 Phải vậy không mà sự dịu dàng của biển
Uốn éo thành duyên dáng Hạ Long?
Ta đâu tiếc nên đôi khi đành lỗi hẹn
Với Nha Trang hồi hộp những hòn chồng
Thử một phút trôi về miền Đất Mũi
Vẫn đục ngầu thương nhớ với chờ mong…
Cha ông xưa vót chông từ tre trúc
Nay ta vót chông từ những chuyến đợi tàu
Cha ông xưa hát trên dải Trường Sơn hùng vĩ
Nay ta hát yên bình giữa rừng đước Cà Mau!
Hãy ngăn gió không cho làm sóng dữ!
Hãy ngăn mây không cho hóa bão bùng!
Để cho tiếng thở em thơ mềm mại
Để người ta yêu hóa những mẹ hiền…
Ta vẫn thích trở về dòng Sông Mã
Hò hét tung tăng như cỡi gió trời
Ta vẫn thích trở về dòng sông Đáy
Lửng lơ con thuyền nằm chờ gọi - đò ơi!
Ta vẫn khoái đong đưa trên Hải Vân ngọn
Để ngắm đất nước trong im lặng tận cùng
Rồi theo gió trôi về dòng Hương lặng
Trong hoang phế hoàng thành ta lại nhớ Quang Trung!
VỚI TẢN ĐÀ
Có về sổ ước mơ vuông
Gói thơm rau sắng chùa Hương nắng chiều
Mới hay cụ Tản* sống bèo
Chiều ba mươi tết nắng nghèo liếm tay!
* Cụ Tản Đà - nhà thơ lừng danh một thời.
Thơ Nguyễn Ngọc Tân/ Thạch Đà đọc chọn
48. Thơ TRẦN GIA THÁI 
ẢO ẢNH
Không nỗi buồn nào buồn hơn
Không sự thật nào thật hơn
Rằng trước tôi em là ảo ảnh
Em là quá vãng dội về thánh thiện dại ngây
Em trong hơn mưa
Hạt mưa trần trong nắng
Mưa tan trong tay, mưa tím bầm cảm giác
Em tan cùng mưa khi vướng một sợi nhìn
Gần đến thế mà sao không thể tới
Bến bờ ơi
Em ảo ảnh đến muôn nghìn…
MỘT NGÀY MỘT ĐỜI
Đợi em một ngày
Một ngày Quán Thánh, Cổ Ngư
Nơi tầu điện ngủ quên ga cũ
Nơi sâm cầm li dị với mùa Thu
Để Hồ Tây lỡ dở
Em đi đâu
Mẹ chờ
Đợi em một ngày
Một ngày dài tới làng Vân
Chẳng có tiếng ngân nào từ nhà thờ đá
Trên trời dưới nón
Chòng chành lòng ai
Nón không quai
Xót em từ buổi lấy chồng
Tóc vẫn để trần hứng nắng gội mưa
Đợi em một ngày
Một ngày dài tới Trung Lương
Có rẽ thăm nơi cha nghỉ
Năm năm đất lạ thành quen
Thương con chưa đòi thay áo
Đợi em một ngày
Đợi em một đời
Lá vàng lá rụng
Tóc xanh không về
Đợi em tôi đợi
Tan vào cõi mê
KÝ ỨC KHÁT
Tặng làng Họ quê tôi

Có một thời lây phây
Rắc tiếng cười giữa đồng mưa bụi
Mưa xòa tóc em mưa chưa thành sợi
Môi hanh hao cơn khát cũng chưa thành
Có một thời tóc xanh
Giữa trời gội mưa cười thi với sấm
Khum tay hứng từng chùm nước mọng
Đùa nghịch thôi đã biết khát là gì môi sao ướt sao khô?
Có một thời ngây ngô
Ngắt trộm sen hồ tặng em như của nhà trồng được
Kể gì sâu nông áo quần ngập nước
Mẹ đánh đòn… anh đổ lỗi cho mưa
Có một thời ngẩn ngơ
Đăm đắm nhìn mưa trước hiên tầm tã
Mưa như thể không còn lần mưa nữa
Bong bóng thành dòng chở mưa về đâu?
Rồi ta ra đi làng lùi lại phía sau
Đất giữ hộ cơn mưa cơn khát
Cây đa giữ gió trời dào dạt
Ủ mây chờ ta mưa
Bao năm rồi phố thị bỏ bùa mê
Bao năm rồi mồ hôi vung vãi
Chất nặng thân lừa áo cơm bươn chải
Cay ngọt khóc cười vui mướn buồn thuê
Những bông hồng bông tím cũng nhạt đi
Mưa thành phố hăng nồng như nắng
Người ta chen mưa người ta chen nắng
Ngột ngạt người ngột ngạt giấc mơ
Anh bây giờ quên khát trước mưa
Mắt khô môi khô nụ cười khô đắng
Lại cứ ngỡ sương giăng mưa lặn
Của một thời tươi tốt mưa bay
Mong có ngày ra khỏi cơn say
Ta khát lại giữa ngút ngàn cây lá
Đa già ủ mây tre làng nhen gió
Bước chân trần… lối cũ... cỏ rưng rưng!
Thơ Trần Gia Thái/ Tác giả gửi bài
49. Thơ CAO NGỌC THẮNG
KHÔNG ĐỔI
Cuốn sách đã nhiều người lật giở
Bao điều suy ngẫm đã ngẫm suy
Những xới cày ngửa lên lại úp xuống
Nắng chang chang mưa ập đến bất ngờ
Trái nắng trở trời bàn tay thời tiết
Năm tháng trôi may rủi ngáng đường
Cõi đời bẫy giăng vô vàn điều ác
Chút thảnh thơi ngụp trong lốc phũ phàng
Những bài học hiện vào con chữ
Chiều dài lịch sử đã thành tên
Vết xe đổ đổ vào vết xe đổ
Chốn nhân gian khốn khó bềnh lên
Lũ trẻ thật tội nghiệp
Màu xám ngoét trộn vào giấc mơ
Ngơ ngác nhìn bóng người đi trước
Cặp sách còng lưng nặng trĩu tuổi thơ
KHÔNG ĐỀ 1
Cầu vồng em khoe sắc
Tít tắp chân trời xa
Phía ấy mưa vừa tạnh
Nơi anh mây vỡ òa
KHÔNG ĐỀ 2
Đầu nguồn chờ đợi
Cuối nguồn cô đơn
Hững hờ bồi lở
Mùa đi mây hờn
CHỈ MỘT LẦN
Chỉ một lần nghiêng vai
Tóc em xòa đầy ngực
Sợi rối gợi tình anh
Sợi rơi lòng thao thức
Chỉ một ráng hoàng hôn
Dựng chiều màu cỏ úa
Níu bước kẻ lữ hành
Thương đồng quê chan chứa
Chỉ một thoáng mong manh
Biển dồn bờ xô sóng
Gợi nhớ mùa bão dông
Trầm luân đời dâu bể
Chỉ một lần
một lần
Thu đi ngang nỗi nhớ
Rắc vàng giấy tinh khôi
 Hồn thu
 lay
 trang nắng
Thơ Cao Ngọc Thắng/ HXH đọc chọn
50. Thơ PHẠM THỊ PHƯƠNG THẢO
TRANH LỬA
Có ánh lửa đi qua ngày đông
Ngày bỗng lạ
Xua tan bao giá rét
Ơi môi hồng.
Có giấc mơ chảy vàng suối tóc
Bồng bềnh
Em
thánh thiện
Đêm đông.
Mong con tim
Có một ngày xích đạo
Biển mây cháy rực
Thăng hoa đến tận cùng hư ảo
Em
Bức tranh lửa dịu dàng
Bay lên
Gom tình
Thiêu cháy nhân gian.
HỨNG
Nửa khuya
sông hứng trăng vàng
Bãi ngô hứng gió
giữa
ngàn
mắt đêm
Hoa e ấp hứng sương mềm
Búp non hứng nắng
tắm trên lá cành
Khô cằn
khát hứng mưa xanh
Cây cao hứng sét mà thành thu lôi
Hứng tình tôi đợi... một tôi
Chìa bàn tay trắng hứng đời hư không…
Thơ Phạm Thị Phương Thảo/ Vân Hạc đọc chọn
51 Thơ HOÀNG THÁP
ĐÔI CHÂN
Đôi chân không nói điều chi
Lang thang con đường đê cũ
Vì sao trên trời bỗng vỡ
Rơi chìm tận đáy dòng sông
Mang dáng hình ai trong lòng
Tìm nhau tận cùng năm tháng
Mùa đông đôi chân tê cóng
Thẫn thờ mất hướng, bơ vơ
Đôi chân có còn như xưa
Tung tăng như chim bay nhảy
Chảy dọc bờ sông nước chảy
Thi nhau đuổi bắt ánh trăng
Bỗng ta tới một dòng sông
Ngan ngát mùi hương hoa bưởi
Gặp đôi chân quen dẫn lối
Bầu trời đêm ấy đầy sao.
MONG MANH
Mọi thứ đều mong manh
Bỗng về rồi bỗng mất
Em, ta vừa gặp mặt
Vội đi làn gió bay
Ta như tỉnh như say
Trời chợt mưa, chợt nắng
Yêu thương cùng cay đắng
Mọi thứ đều mong manh
Biển, nước trôi hiền lành
Bỗng chùm từng đợt sóng
Mặt đất đang yên ắng
Bỗng ầm ầm bão dông
Có ai ở trong lòng
Xé ta từng khúc ruột
Cái mất và cái được
Mọi thứ đều mong manh
Thơ Hoàng Tháp / Ngô Minh đọc chọn
52. Thơ TRẦN HẠ THÁP
XÓM ĐÊM
Người hao nhân ảnh bao lần ?
Đời hao bóng cũ cũng ngần ấy năm...
Bên cầu cỏ mọc vô danh
Trăng treo thành cổ sương đoanh mái gầy
Nơi nào là lối phượng bay
Xóm đêm bóng đổ vệt dài canh thâu
Vãng lai ngày cũ phương nào...
Rêu phong lớp lớp dấu hài biệt tăm
Khúc tiêu dựa gốc nhãn lồng
Thả nhầu sợi khói mênh mông bên hè
Bao lần nhặt lá hồn quê
Thấy trong cát bụi chưa nhoè tiếng xưa...
CỎ VÀ LỌNG
Từ chân đất
Và 
Trấu tro bé mọn 
Mẹ giần sàng...
Ra ngọc bảo hào quang
Với di sản
Bằng 
U minh vô hạn 
Đời giần sàng...
Ra tấm cám heo ăn
Sau hồi trống
Xua 
Đời về sỏi sạn
Cuộc chia phần...
Dưới lọng ngã bàn cân
Trước dấu lặng
Giữa 
Trường ca tụ tán 
Mọc lời ru...
Chỉ có cỏ không tàn
(thành nội Huế - 11/04/2012
Thơ Trần Hạ Tháp/ Ngô Minh đọc chọn
/ CÒN TIẾP/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét