NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
53. Lại Đăng Thiện
54. Đặng Văn Thơm
55. Hà Diệp Thu
56. Phạm Việt Thư
57. Trần Quốc Thực
58. Đinh Thường
59. Ngàn Thương
60. Trần Văn Thuyên
53. Thơ LẠI ĐĂNG THIỆN
QUA ĐỘNG CẦU NHỚ CHUYỆN SƠN TINH
Rừng tràm mắt lá mơn man
Dập dìu sóng núi mơ màng sương mai.
Suối khe ve vuốt chân đồi
Màn trời chiếu đất nối lời ái ân!
Động Cầu lắt lẻo Khe Thần
Sơn Tinh thắng thủy! Hóa thần đâu đây.
Hồn còn vương nợ xanh cây
Ngàn năm biển biếc đắng cay bạc đầu.
BÂNG KHUÂNG
Em thoát y
Giữa suối trưa hè
Anh ngây thơ
Như bờ cỏ dại
Đứng vô tình
Ở phía không che…
TIẾNG RAO TRƯA
Ngoài trời gió Lào rang lửa
Giật mình một tiếng rao trưa
Ai muối… muối nời…!
Anh ngư dân
Đẩy biển lên rừng bán muối
“Muối trên áo” đắt hơn muối trong bao?
Ầm ào sóng xô ngọn núi
Trụi trần xe đạp cà tàng
Nắng mưa đè lên nghèo đói
Ai muối… muối nời…!
Tiếng rao vẹt mòn ngõ xóm
Thân thương cả tiếng chào mời
Chum tương giục anh đi vội
Măng rừng ngóng đợi anh lên
Câu ca nghẹn ngào tuổi trẻ
“Mắm không nghe muối mắm ươn”.
Nông dân cần muối ăn thường!
Chuyện thật như đùa
Muối đổi lúa
Muối đổi măng…
Anh ngư dân lại chở rừng xuống biển!
Mồ hôi - Nước mắt
Chảy mặn miền quê
Người bán muối
Tháng năm
lầm lũi
đi về…
Thơ Lại Đăng Thiện / Ngô Minh đọc chọn
54. Thơ ĐẶNG VĂN THƠM
MỘT THOÁNG CHIÊM BAO
Tình ta, ờ chẳng nên duyên
Thì anh ôm hết muộn phiền về anh
Thương nhau sao lại nỡ đành
Buông xuôi kỷ niệm đốt tình trang thơ?
Đong đưa ngày tháng ơ hờ
Em chờ anh , buổi trăng chờ nước lên
Đò ngang một chuyến lênh đênh
Nỗi niềm anh trải mông mênh tình sầu
Qua sông chỉ mỗi nhịp cầu
Qua đời anh chỉ nỗi đau nhân tình
Trách ai, thôi tự trách mình
Trong chiêm bao thoáng chút hình bóng xưa
Về thôi cho kịp cơn mưa
Gió phiêu du cũng lạnh vừa mai sau
Còn gì hạnh phúc cho nhau
Ngàn sương ngăn ngắt, ngàn dâu trùng trùng?
CŨNG VÌ SỢI NẮNG THÁNG MƯỜI
Cũng vì,
Sợi nắng tháng mười
Cũng vì búi tóc một thời để thương
Cũng vì,
E ấp môi duyên
Để anh ngơ ngẩn khi nhìn người ta
Gió bay
Áo lụa đôi tà
Cho thu vàng nỗi thiết tha mắt người
Vì thương
Sợi nắng tháng mười
Vì thương
Búi tóc một thời. Nắng mưa!
Thơ Đặng Văn Thơm/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
55. Thơ HÀ DIỆP THU
MÙI KHOAI LANG NƯỚNG
Vườn hoa xuân ngã tư
Chen với mai, với cúc, với hồng…
Có hàng ông chú già ngồi nướng khoai lang
Giữa phố xá phồn hoa ồn ào. Thơm mùi đồng quê ngào ngạt.
Thị xã năm xưa
Hai má con thúng đội đầu hang cùng ngõ hẻm
Mộc mạc rao tên…củ lang, củ mỳ
Mùi mồ hôi quang nắng, mùi mớ khoai dậy mùi
Mùi bi-đông nước lã bỗng ngọt hườm…thêm nhớ má quá. Má ơi !
Nặng nhọc cuộc đời hằn dấu tuổi thơ tôi
Để lớn khôn. Để cảm thương những mảnh đời bình dân lao khó
Để thấy cuộc sống an nhiên lúc má không còn nữa
Để biết gánh tảo tần là vốn người tích tụ mãi thời gian.
Đã bao lần lại qua ngã tư này cảm giác mùi thân thuộc quen quen
Nhưng giữa trời xuân đang về mới nghe lòng nằng nặng
Ơi xuân. Xin hãy nở hoa trên những đôi tay sần sùi
Trên những dấu chân chim răn reo khóe mắt…
Tỏa hương trên những gian nan có vết dấu…mùi đời.
Phố nhỏ mùa xuân 2014
TRẦM TÍCH...
Thấy ngọn Đá Bia* tự góc trời Madrak*
Thảo nguyên hoang vu ngẩng đầu hoài niệm biển xa
Mảnh Cúc đá kỷ Ju-ra ôm thời gian trầm tích
Nghe gã tha hương trồi trụt nhớ nhà.
Triệu triệu năm xưa có những cuộc rong chơi kỳ thú
Lũ thủy sinh lượn lờ ngắm nghía ánh trăng
Hội lân tinh bên nhau mặc dung nham phún trào chết chóc
Hóa thạch cả nụ cười vui in dấu đóa rằm.
Ta thấy trong mắt em cả một trời luyến tiếc
Lớp lớp thời gian nằm gãy gọn trên tay
Sao không mở trái tim như nụ cười Cúc đá
Để tương tư. Ai gầy guộc tháng ngày.
Mấy mươi năm cuộc đời quả thật nhỏ nhoi
Vậy mà con người cứ đắm chìm trong hơn thua ganh ghét
Yêu đi nhé em, yêu bên trời tiễn biệt
Mai mốt biết đâu mình sẽ còn gặp lại được nhau.
Xin cảm ơn mảnh trầm tích nôn nao
Xin cảm ơn núi đồi cao nguyên hoang dại
Cho ta biết ngàn xưa nơi đây đã tang điền thương hải
Đừng để bây giờ có cõi lòng hóa đá vì thiếu nụ cười em.
*Đá Bia : Ngọn núi ở vịnh Vũng Rô, ranh giới hai tỉnh Phú Yên và Khánh Hòa.
*Madrak : Hay còn gọi là Khánh Dương, một trị trấn của cao nguyên DakLak.
Cao nguyên 06/2014
Thơ Hà Diệp Thu/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
56. Thơ PHẠM VIỆT THƯ
TRÊN CẦU TRƯỜNG TIỀN NGẮM MƯA PHƯƠNG BẮC
Sông như thiếu phụ có bầu
Người ra ướt mặt, người vào lấm lưng
Mưa như nước mắt người dưng
Trời đất muôn thuở lạnh lùng kiêu sa
Tôi như hạt mưa mái nhà
Rớt thành bong bóng vỡ òa giữa sân
Hạt mưa mười bảy trong ngần
Chảy theo về phía phong trần bể dâu
Thế rồi tôi gặp mưa ngâu
Thế rồi tôi gặp mưa mau chuồn chuồn
Thế rồi tôi gặp mưa nguồn
Thế rồi tôi gặp buồn buồn mưa rươi
Tôi ăn cơm miền cỏ phơi
Cấy cày đánh giặc với người phương Nam
Có năm được mùa gieo trồng
Có năm nhân nghĩa cũng không được mùa
Có năm cầm ván bài thua
Trái ngang nào biết phân bua thế nào
Đành như con gái qua cầu
Lá trầu cách mắt là trầu bôi vôi
Tôi từ dạo ấy người ơi
Ăn cơm hàng xứ, nói lời người ta…
( 700 năm thơ Huế)
CÓ MỘT MÙA THU XỨ HUẾ
Tôi có một mùa thu xứ Huế
Suốt ngày di ngơ ngẩn dọc sông Hương
Đọc nát câu thơ Hàn Mạc Tử
Vẫn chưa hay Huế đã có mình
Những quán xá mọc lang thang bên đường
Những bèo bọt đời người như thí dụ
Chú bé bán bánh bao mệt rũ
Gác chân mình lên miệng súng thần công
Rồi em vụt chạy trên đường vắng
Tiếng rao làm lạnh ớn cả vầng trăng
Gốc cây nào đó ai ngủ đứng
Bóng hình như đang đổ xuống Trường Tiền
Nếu cúi nhặt hộ em cái bóng
Cũng chẳng thể nào tôi đỡ kịp em lên
Cơm “Âm phủ” tôi vừa ăn vừa khóc
Chị bán cơm quay mặt vào đêm
Kiếm dăm đồng bạc răng mà cực
Úp mặt vào tay chị chẳng nhìn
Chẳng còn ai đây nữa để giãi bày
Vui cũng thế và buồn cũng thế
Và tôi uống và tôi không biết nữa
Mấy giờ sau đó nữa cũng say mềm
Không biết được mà chỉ nghe người nói
Chưa thấy ai như thế ở nơi này
Một nửa đêm đầu trong quán trọ
Một nửa ôm thơ ra ngủ ngoài trời
Nhưng chính Huế đã đánh thức tôi dậy
Bằng nỗi niềm và ngôn ngữ của sông Hương
Cao hơn cả đời người là hy vọng
Đừng chết đi trong những nỗi buồn
( 700 năm thơ Huế )
VỚI BÀ HUYỆN THANH QUAN
Người ta gọi chị là bà
Em xin được gọi chị là chị thôi
Lại một mùa sim nữa rồi
Đèo Ngang bữa đó chị ngồi với ai?
Cuốc trong thơ chị đến nay
Em không hiểu nó kêu ngày hay đêm
Chị còn nhớ nữa hay quên
Chú tiều đen nhẻm họ tên là gì?
Nước non bốn phía xanh rì
Tiếc là em đến chị đi mất rồi
Xe đang rồng rắn lên trời
Người ngồi người đứng toàn người cao sang.
Toàn là mũ áo xênh xang
Chỉ buồn một nỗi Đèo Ngang đang nghèo
Thơ Phạm Việt Thư / Ngô Minh đọc chọn
57. Thơ TRẦN QUỐC THỰC
SÔNG LÀNH
Đoàn tầu đêm qua sông xình xịch vào dài
Giở mình về phía sông nghe sóng vỗ nhẹ
Hồi nào rất xa mẹ thường ra sông tắm đêm
QUA ĐỘNG CẦU NHỚ CHUYỆN SƠN TINH
Rừng tràm mắt lá mơn man
Dập dìu sóng núi mơ màng sương mai.
Suối khe ve vuốt chân đồi
Màn trời chiếu đất nối lời ái ân!
Động Cầu lắt lẻo Khe Thần
Sơn Tinh thắng thủy! Hóa thần đâu đây.
Hồn còn vương nợ xanh cây
Ngàn năm biển biếc đắng cay bạc đầu.
BÂNG KHUÂNG
Em thoát y
Giữa suối trưa hè
Anh ngây thơ
Như bờ cỏ dại
Đứng vô tình
Ở phía không che…
TIẾNG RAO TRƯA
Ngoài trời gió Lào rang lửa
Giật mình một tiếng rao trưa
Ai muối… muối nời…!
Anh ngư dân
Đẩy biển lên rừng bán muối
“Muối trên áo” đắt hơn muối trong bao?
Ầm ào sóng xô ngọn núi
Trụi trần xe đạp cà tàng
Nắng mưa đè lên nghèo đói
Ai muối… muối nời…!
Tiếng rao vẹt mòn ngõ xóm
Thân thương cả tiếng chào mời
Chum tương giục anh đi vội
Măng rừng ngóng đợi anh lên
Câu ca nghẹn ngào tuổi trẻ
“Mắm không nghe muối mắm ươn”.
Nông dân cần muối ăn thường!
Chuyện thật như đùa
Muối đổi lúa
Muối đổi măng…
Anh ngư dân lại chở rừng xuống biển!
Mồ hôi - Nước mắt
Chảy mặn miền quê
Người bán muối
Tháng năm
lầm lũi
đi về…
Thơ Lại Đăng Thiện / Ngô Minh đọc chọn
54. Thơ ĐẶNG VĂN THƠM
MỘT THOÁNG CHIÊM BAO
Tình ta, ờ chẳng nên duyên
Thì anh ôm hết muộn phiền về anh
Thương nhau sao lại nỡ đành
Buông xuôi kỷ niệm đốt tình trang thơ?
Đong đưa ngày tháng ơ hờ
Em chờ anh , buổi trăng chờ nước lên
Đò ngang một chuyến lênh đênh
Nỗi niềm anh trải mông mênh tình sầu
Qua sông chỉ mỗi nhịp cầu
Qua đời anh chỉ nỗi đau nhân tình
Trách ai, thôi tự trách mình
Trong chiêm bao thoáng chút hình bóng xưa
Về thôi cho kịp cơn mưa
Gió phiêu du cũng lạnh vừa mai sau
Còn gì hạnh phúc cho nhau
Ngàn sương ngăn ngắt, ngàn dâu trùng trùng?
CŨNG VÌ SỢI NẮNG THÁNG MƯỜI
Cũng vì,
Sợi nắng tháng mười
Cũng vì búi tóc một thời để thương
Cũng vì,
E ấp môi duyên
Để anh ngơ ngẩn khi nhìn người ta
Gió bay
Áo lụa đôi tà
Cho thu vàng nỗi thiết tha mắt người
Vì thương
Sợi nắng tháng mười
Vì thương
Búi tóc một thời. Nắng mưa!
Thơ Đặng Văn Thơm/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
55. Thơ HÀ DIỆP THU
MÙI KHOAI LANG NƯỚNG
Vườn hoa xuân ngã tư
Chen với mai, với cúc, với hồng…
Có hàng ông chú già ngồi nướng khoai lang
Giữa phố xá phồn hoa ồn ào. Thơm mùi đồng quê ngào ngạt.
Thị xã năm xưa
Hai má con thúng đội đầu hang cùng ngõ hẻm
Mộc mạc rao tên…củ lang, củ mỳ
Mùi mồ hôi quang nắng, mùi mớ khoai dậy mùi
Mùi bi-đông nước lã bỗng ngọt hườm…thêm nhớ má quá. Má ơi !
Nặng nhọc cuộc đời hằn dấu tuổi thơ tôi
Để lớn khôn. Để cảm thương những mảnh đời bình dân lao khó
Để thấy cuộc sống an nhiên lúc má không còn nữa
Để biết gánh tảo tần là vốn người tích tụ mãi thời gian.
Đã bao lần lại qua ngã tư này cảm giác mùi thân thuộc quen quen
Nhưng giữa trời xuân đang về mới nghe lòng nằng nặng
Ơi xuân. Xin hãy nở hoa trên những đôi tay sần sùi
Trên những dấu chân chim răn reo khóe mắt…
Tỏa hương trên những gian nan có vết dấu…mùi đời.
Phố nhỏ mùa xuân 2014
TRẦM TÍCH...
Thấy ngọn Đá Bia* tự góc trời Madrak*
Thảo nguyên hoang vu ngẩng đầu hoài niệm biển xa
Mảnh Cúc đá kỷ Ju-ra ôm thời gian trầm tích
Nghe gã tha hương trồi trụt nhớ nhà.
Triệu triệu năm xưa có những cuộc rong chơi kỳ thú
Lũ thủy sinh lượn lờ ngắm nghía ánh trăng
Hội lân tinh bên nhau mặc dung nham phún trào chết chóc
Hóa thạch cả nụ cười vui in dấu đóa rằm.
Ta thấy trong mắt em cả một trời luyến tiếc
Lớp lớp thời gian nằm gãy gọn trên tay
Sao không mở trái tim như nụ cười Cúc đá
Để tương tư. Ai gầy guộc tháng ngày.
Mấy mươi năm cuộc đời quả thật nhỏ nhoi
Vậy mà con người cứ đắm chìm trong hơn thua ganh ghét
Yêu đi nhé em, yêu bên trời tiễn biệt
Mai mốt biết đâu mình sẽ còn gặp lại được nhau.
Xin cảm ơn mảnh trầm tích nôn nao
Xin cảm ơn núi đồi cao nguyên hoang dại
Cho ta biết ngàn xưa nơi đây đã tang điền thương hải
Đừng để bây giờ có cõi lòng hóa đá vì thiếu nụ cười em.
*Đá Bia : Ngọn núi ở vịnh Vũng Rô, ranh giới hai tỉnh Phú Yên và Khánh Hòa.
*Madrak : Hay còn gọi là Khánh Dương, một trị trấn của cao nguyên DakLak.
Cao nguyên 06/2014
Thơ Hà Diệp Thu/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
56. Thơ PHẠM VIỆT THƯ
TRÊN CẦU TRƯỜNG TIỀN NGẮM MƯA PHƯƠNG BẮC
Sông như thiếu phụ có bầu
Người ra ướt mặt, người vào lấm lưng
Mưa như nước mắt người dưng
Trời đất muôn thuở lạnh lùng kiêu sa
Tôi như hạt mưa mái nhà
Rớt thành bong bóng vỡ òa giữa sân
Hạt mưa mười bảy trong ngần
Chảy theo về phía phong trần bể dâu
Thế rồi tôi gặp mưa ngâu
Thế rồi tôi gặp mưa mau chuồn chuồn
Thế rồi tôi gặp mưa nguồn
Thế rồi tôi gặp buồn buồn mưa rươi
Tôi ăn cơm miền cỏ phơi
Cấy cày đánh giặc với người phương Nam
Có năm được mùa gieo trồng
Có năm nhân nghĩa cũng không được mùa
Có năm cầm ván bài thua
Trái ngang nào biết phân bua thế nào
Đành như con gái qua cầu
Lá trầu cách mắt là trầu bôi vôi
Tôi từ dạo ấy người ơi
Ăn cơm hàng xứ, nói lời người ta…
( 700 năm thơ Huế)
CÓ MỘT MÙA THU XỨ HUẾ
Tôi có một mùa thu xứ Huế
Suốt ngày di ngơ ngẩn dọc sông Hương
Đọc nát câu thơ Hàn Mạc Tử
Vẫn chưa hay Huế đã có mình
Những quán xá mọc lang thang bên đường
Những bèo bọt đời người như thí dụ
Chú bé bán bánh bao mệt rũ
Gác chân mình lên miệng súng thần công
Rồi em vụt chạy trên đường vắng
Tiếng rao làm lạnh ớn cả vầng trăng
Gốc cây nào đó ai ngủ đứng
Bóng hình như đang đổ xuống Trường Tiền
Nếu cúi nhặt hộ em cái bóng
Cũng chẳng thể nào tôi đỡ kịp em lên
Cơm “Âm phủ” tôi vừa ăn vừa khóc
Chị bán cơm quay mặt vào đêm
Kiếm dăm đồng bạc răng mà cực
Úp mặt vào tay chị chẳng nhìn
Chẳng còn ai đây nữa để giãi bày
Vui cũng thế và buồn cũng thế
Và tôi uống và tôi không biết nữa
Mấy giờ sau đó nữa cũng say mềm
Không biết được mà chỉ nghe người nói
Chưa thấy ai như thế ở nơi này
Một nửa đêm đầu trong quán trọ
Một nửa ôm thơ ra ngủ ngoài trời
Nhưng chính Huế đã đánh thức tôi dậy
Bằng nỗi niềm và ngôn ngữ của sông Hương
Cao hơn cả đời người là hy vọng
Đừng chết đi trong những nỗi buồn
( 700 năm thơ Huế )
VỚI BÀ HUYỆN THANH QUAN
Người ta gọi chị là bà
Em xin được gọi chị là chị thôi
Lại một mùa sim nữa rồi
Đèo Ngang bữa đó chị ngồi với ai?
Cuốc trong thơ chị đến nay
Em không hiểu nó kêu ngày hay đêm
Chị còn nhớ nữa hay quên
Chú tiều đen nhẻm họ tên là gì?
Nước non bốn phía xanh rì
Tiếc là em đến chị đi mất rồi
Xe đang rồng rắn lên trời
Người ngồi người đứng toàn người cao sang.
Toàn là mũ áo xênh xang
Chỉ buồn một nỗi Đèo Ngang đang nghèo
Thơ Phạm Việt Thư / Ngô Minh đọc chọn
57. Thơ TRẦN QUỐC THỰC
SÔNG LÀNH
Đoàn tầu đêm qua sông xình xịch vào dài
Giở mình về phía sông nghe sóng vỗ nhẹ
Hồi nào rất xa mẹ thường ra sông tắm đêm
Ngày
ấy mẹ trẻ hơn nỗi ta nhớ bây giờ
Ngày ấy ta nằm bên mẹ như nằm bên sông lành
Ngày ấy tóc ta còn tơ
Ngày ấy ta nằm bên mẹ như nằm bên sông lành
Ngày ấy tóc ta còn tơ
Mẹ tắm
cho ta bao nhiêu lần mà ta chỉ được hai lần tắm mẹ
Một lần đưa mẹ về với lúa
Một lần rước mẹ sang nhà mới
Một lần đưa mẹ về với lúa
Một lần rước mẹ sang nhà mới
Nỗi
nhớ này, niềm sông này duy nhất trong một đời người!
4 - 5 – 2002
Thơ Trần Quốc Thực/ Đỗ Trọng Khơi đọc chọn
58. Thơ ĐINH THƯỜNG
NGƯỜI NGANG QUA NGÕ
Thu vàng gieo quẻ trước sân
Rủi may ngõ vắng tần ngần em qua
Xạc xào câu chuyện làm quà
Quẩn chiều gió bụi càng xa nẻo về.
Tay tôi ôm khối bùa mê
Bẫy người chẳng được lại ghê chính mình
Trái tim còn chút rung rinh
Liệm mùa chôn chặt, đóng đinh giữ lời.
Người ngang qua ngõ xa xôi
Hắt hiu gió rút rỗng trời heo may
Tôi mang mộng tưởng đi đày
Quên câu thần chú vấp ngày đông ken.
Thơ Đinh Thường/ Tác giả gửi bài
59. Thơ NGÀN THƯƠNG
VƯỜN TÂM
Thuyền đạo Sắc Không vừa cập bến
Luân hồi vạn nẻo khói trầm xông
Con nghe dòng suối từ bi chảy
Nở giữa vườn tâm một đóa hồng.
MÙA ĐÔNG Ở HUẾ
Mùa đông đó sao mây mù không lại
Để mưa về giăng lối nhỏ em đi
Nghe chiếc lá xanh xao buồn nhánh mục
Anh đưa tay ôm nuối mộng xuân thì
Tình đại dương đã tan vào biển sóng
Gió vỗ về đem tuổi mặn ra khơi
Thuyền cuối bãi lênh đênh chìm phận mỏng
Người đã xa – xa mấy vạn năm rồi
Em còn lại với kinh thành hoang cổ
Những u tình ngày biến động xa xôi
Vết tích vẫn dấu hằn trên phiến đá
Nỗi hờn oan day dứt thắm môi đời
Trong cõi thực đong đưa tìm ảo tưởng
Chỉ thấy mình lạc lõng giữa hư vô
Đời dẫn dắt loanh quanh hoài lối cũ
Người yêu ơi đông đến tự bao giờ…
(1968)
GA XÉP VÀ EM
Anh vẫn mãi
một đời làm ga xép
Em
tàu nhanh nên chẳng mấy khi dừng
Cơn mưa bụi chỉ rắc vài hạt nhỏ
Cũng đủ ướt hồn lữ khách
giữa mùa xuân.
Thơ Ngàn Thương/ Trùng Trùng Vân đọc chọn
60. TRẦN VĂN THUYÊN
XUÂN MAI CHÂU
Vú đồng trinh đỏng đảnh
Em xuống suối tắm trần
Thác tung bờm ngựa trắng
Rối chân ai phân vân.
Tây Bắc mùa hoa ban
Trắng một miền biên giới
Biết có ai mong đợi
Sao lòng cứ bâng khuâng.
Ngực nõn phơi trắng ngần
Xao lòng bao du khách
Dòng suối tuôn róc rách
Mai Châu tràn mùa xuân…
Mây trắng trời biên giới
Gái Mường Lay rất hiền
Váy xòe ngang sườn núi
Dập dờn khoe dáng tiên
Sương giăng mờ rừng sâu
Nhà sàn thơm nếp mới
Một lần rồi nhớ mãi
Vàng xuân chiều Mai Châu !
Thơ Trần Văn Thuyên/ Tác giả gửi bài
/ CÒN TIẾP/
4 - 5 – 2002
Thơ Trần Quốc Thực/ Đỗ Trọng Khơi đọc chọn
58. Thơ ĐINH THƯỜNG
NGƯỜI NGANG QUA NGÕ
Thu vàng gieo quẻ trước sân
Rủi may ngõ vắng tần ngần em qua
Xạc xào câu chuyện làm quà
Quẩn chiều gió bụi càng xa nẻo về.
Tay tôi ôm khối bùa mê
Bẫy người chẳng được lại ghê chính mình
Trái tim còn chút rung rinh
Liệm mùa chôn chặt, đóng đinh giữ lời.
Người ngang qua ngõ xa xôi
Hắt hiu gió rút rỗng trời heo may
Tôi mang mộng tưởng đi đày
Quên câu thần chú vấp ngày đông ken.
Thơ Đinh Thường/ Tác giả gửi bài
59. Thơ NGÀN THƯƠNG
VƯỜN TÂM
Thuyền đạo Sắc Không vừa cập bến
Luân hồi vạn nẻo khói trầm xông
Con nghe dòng suối từ bi chảy
Nở giữa vườn tâm một đóa hồng.
MÙA ĐÔNG Ở HUẾ
Mùa đông đó sao mây mù không lại
Để mưa về giăng lối nhỏ em đi
Nghe chiếc lá xanh xao buồn nhánh mục
Anh đưa tay ôm nuối mộng xuân thì
Tình đại dương đã tan vào biển sóng
Gió vỗ về đem tuổi mặn ra khơi
Thuyền cuối bãi lênh đênh chìm phận mỏng
Người đã xa – xa mấy vạn năm rồi
Em còn lại với kinh thành hoang cổ
Những u tình ngày biến động xa xôi
Vết tích vẫn dấu hằn trên phiến đá
Nỗi hờn oan day dứt thắm môi đời
Trong cõi thực đong đưa tìm ảo tưởng
Chỉ thấy mình lạc lõng giữa hư vô
Đời dẫn dắt loanh quanh hoài lối cũ
Người yêu ơi đông đến tự bao giờ…
(1968)
GA XÉP VÀ EM
Anh vẫn mãi
một đời làm ga xép
Em
tàu nhanh nên chẳng mấy khi dừng
Cơn mưa bụi chỉ rắc vài hạt nhỏ
Cũng đủ ướt hồn lữ khách
giữa mùa xuân.
Thơ Ngàn Thương/ Trùng Trùng Vân đọc chọn
60. TRẦN VĂN THUYÊN
XUÂN MAI CHÂU
Vú đồng trinh đỏng đảnh
Em xuống suối tắm trần
Thác tung bờm ngựa trắng
Rối chân ai phân vân.
Tây Bắc mùa hoa ban
Trắng một miền biên giới
Biết có ai mong đợi
Sao lòng cứ bâng khuâng.
Ngực nõn phơi trắng ngần
Xao lòng bao du khách
Dòng suối tuôn róc rách
Mai Châu tràn mùa xuân…
Mây trắng trời biên giới
Gái Mường Lay rất hiền
Váy xòe ngang sườn núi
Dập dờn khoe dáng tiên
Sương giăng mờ rừng sâu
Nhà sàn thơm nếp mới
Một lần rồi nhớ mãi
Vàng xuân chiều Mai Châu !
Thơ Trần Văn Thuyên/ Tác giả gửi bài
/ CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét