Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 39. Hữu Phước 40. Ta Phương 41. Trần Huy Minh Phượng 42. Võ Quê 43. Nguyễn Bắc Sơn 44. Đào Thái Sơn 45. Nguyễn Thiên Sơn

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy

(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI

39. Hữu Phước
40. Ta Phương
41. Trần Huy Minh Phượng
42. Võ Quê
43. Nguyễn Bắc Sơn
44. Đào Thái Sơn
45. Nguyễn Thiên Sơn


39. Thơ HỮU PHƯỚC

BÀI THƠ TRÊN SÓNG


Cho ta viết bài thơ trên sóng nước
Dập dềnh thương nhớ tháng năm xa
Ngày hai buổi mẹ chở đầy vất vả
Chiếc xuồng con mưa nắng ngược xuôi dòng

Cho ta viết bài thơ trên sóng nước
Có suy tư cha trên nhánh lục bình trôi
Mỗi chiều buông gẫm chuyện đời chìm nổi
Tự ngàn đời sông nước đã mang theo


Cho ta viết bài thơ trên sóng nước
Tứ thơ tràn về từ cõi ước mơ
Ai nhớ, ai quên vô tâm hờ hững
Một mình ta da diết một mình ta…

Bài thơ viết trưa nay vừa tháng chạp
Nắng ngại ngùng đậu xuống chữ tinh khôi
Như là máu trái tim ta từ lâu lắm
Đọng nỗi niềm đau đáu bước chân xa

Cho ta viết bài thơ trên sóng nước
Gió hôn lên đắm đuối tháng năm này
Để mai sau thơ vẫn còn trên sóng
Ai ra sông thả lưới vớt tình xưa…

Bài thơ viết trên sông còn để ngỏ
Ngàn năm đời viết tiếp... khúc tình quê
Bởi ngàn năm trăng sao còn soi bóng
Ngàn năm sau mưa nắng vẫn dạt dào….

( Đầu tháng chạp 2011)
Thơ Hữu Phước/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


40. Thơ TẠ PHƯƠNG

LỜI RU GIỮA ĐẤT TRỜI


Chợ tan rồi, ngồi xuống đi anh 
Chân anh bước không còn vững nữa!

Bóng cây đây nào khác chi nhà 
Anh cứ nghỉ, đừng cố nhiều lại ngã. 

Sương mù sa, đường núi còn xa 
Hãy tựa vào em như nương rẫy tựa vào vách đá. 

Phiên chợ đông anh đã uống thật tình 
Tám bát rượu cay, bạn bè cười hỉ hả 
Quên cả mây buồn núi khổ 
Suốt đời đeo đẳng người Mông ta. 

Ngủ đi anh, có gì phải lo 
Đêm bắp sẽ nảy mầm, sớm - gà nhảy ổ 
Có em ngồi che gió lạnh cho anh 
Để anh nghĩ vẫn kề bên bếp lửa 
Rồi sáng mai anh cưỡi ngựa về nhà 
Bám đuôi ngựa em theo - đường rừng sương trắng sữa. 

Phiên chợ sau lại say anh nhé 
Để giữa đất trời em được thức ru anh

Như vách đá tự bao đời vẫn thế 
Đứng canh chừng cho rẫy ngút ngàn xanh...

Mèo Vạc, 1994.


GIÃ BIỂN

Biển quyến rũ mà anh đành giã biển 
Bởi vắng em, đứng trước biển, thật buồn 
Sóng vật vã vỡ trên tầng Đá Nhảy 
Bóng đá lịm chìm trong bóng hoàng hôn. 

Hướng trời tây xe băng dốc đường trơn 
Ngỡ xa biển sẽ vợi buồn vợi nhớ 
Nào ngờ giữa rừng chập chờn mưa đổ 
Nỗi nhớ lại trào, như biển, sóng từng cơn...

Đá Nhảy, hè 2002

Thơ Tạ Ph
ương/ Tác giả gửi bài


41.Thơ TRẦN HUY MINH PHƯỢNG

HỒNG HẠC


Hồng Hạc về
rừng nguyên sinh thắp lửa
bình minh non nõn
mơ trôi …

Tôi vẽ hồng, tía, xám, lam
viền quanh ngày châu thổ
hơi thở trưa nồng
vương vít tiếng gà đưa …

Bay về, bay về
Hồng Hạc …
núi cao
sông rộng
gió ngàn
ta nhặt tàn quanh ngày đỏ nắng
tuổi nguyên non

Hổn hển
hà hơi
hụt hẫng
tận cùng núi tận cùng mây
Hồng Hạc không về …
lừng lững
ta ngồi ru tuổi
vỡ òa nắng mai
trầm tích xưa xanh
tạc vào dáng núi
khắc bóng đại ngàn
trườn qua châu thổ
rìn rịn vết thương
bầm tê
lại
vỗ cánh
một ngày
Hồng Hạc ơi! …

An Thạnh 2, ngày 06-3-2009.


TẢN MẠN CHỊ

Chị không còn ra sông giặt áo
thả lời thương lên vành trăng non
ai kẻ chợ
ai thời quê
cầu tre lắt lẻo
khế rụng rồi …
chị nói: khế chua!
chị - trăng xuân từ đó
đằng đẵng bến quê mười năm

đợi chờ
bóng tóc trôi theo hương mùa cũ
chị không còn ra sông giặt áo
khói quê ngút mắt
còi xe ran
nắng khô ngọn lá
lạo rạo cùng gió chiều … bay qua …

An Thạnh 2, ngày 31-5-2009.

Thơ Trần Huy MInh Phượng/ Thạch Đà đọc chọn


42. Thơ VÕ QUÊ

LÒNG MẠ THÀNH CHĂN ẤM CỦA ĐỜI CON


thứ năm con giỗ Mạ, Mạ ơi!
Dây trầu không, buồng cau vườn dâng Mạ
Gió đông bắc về trong khuya dịu nhẹ
Lòng Mạ thành chăn ấm của đời con

Dẫu một mình con chẳng thấy cô đơn
Làn hương quyện nối hồn con tới Mạ
Nguồn hiếu thuận thơm bạt ngàn hoa lá
Con trẻ thơ hoài trước Mạ bao dung

Chuyện âm dương không chia cắt được tình
Mạ và Ba vẫn bên con sống động
Môi trầu thắm răng hạt huyền đen nhánh
Luôn dịu hiền trong ký ức con xanh

Thả ước mơ khuya theo bóng đêm lành
Con  khát nguyện Mạ cùng Ba an lạc
Vai sánh vai nơi cung trời Đâu Suất
Nhạc hòa thanh hạnh phúc cõi tiên thiên!

Huế 27.11.2013.


NƠI CON SÔNG

Anh trở về thành phố cổ xưa
Nơi con sông đang bạc màu nước lũ
Nơi dày lên một chiều sâu quá khứ
Của quê hương và của em, anh
 
Sống giữa hồn anh cái ngày ấy trong lành
Em nón trắng trong chiều phố nhỏ
Em áo tím hong tóc dài đợi gió
Chuông nhà thờ một nhịp rộn ràng ngân
 
Đổ nát rồi thành phố thuở chiến tranh
Anh tiếc nuối thương từng con đường nhỏ
Như có máu trong màu hoa phượng đỏ
Rơi xuống đời từng mảnh đau thương
 
Giấc mơ đêm thành phố vẫn y nguyên
Mỗi nét lượn mỗi dáng cao phố cũ
Em trinh trắng nụ cười hoa hồng nở
Mắt sao trời soi thấu trái tim anh

Anh bồi hồi thương con nước sông dâng
Thương dĩ vãng qua rồi không trở lại
Em biền biệt trước mùa đông nắng ải
Lau trắng bay hiu hắt cuối triền sông
 
Nhớ và thương cứ vương víu trên lòng
Thành cổ đứng trong tim đời muôn thuở
Năm tháng đi mà tình yêu vẫn ở
Mai cho dù tóc trắng với ngàn lau

1983 Thành cổ Quảng Trị


SẼ MỘT NGÀY SANG THĂM


Cứ rạo rực trong tôi
Từng dòng “phá, nhã, kiệu” (*)
Niềm vui như kỳ diệu
Dậy lên những bài ca

Mùa xuân hoa chăm-pa
Nở trắng đường làng bản
Tôi yêu quê hương bạn
“Lăm, khắp” ngọt tỉnh người

Nhịp trống rung chào mời
Đôi tay thành cánh bướm
Được sánh vai cùng bạn
Lăm vông múa dập dìu

Tôi quý đất nước Lào
Mùa xuân và tuổi trẻ
Hiền hòa như xứ Huế
Dịu dàng hương sen thơm

Tiếng hát bạn trong ngần
Dìu tôi vào lâm tợi
Lòng dường như thầm nói
Cơ chi có một ngày...

Mai bạn Lào chia tay
Sợi chỉ hồng quyến luyến
Nụ cười như lời hẹn
Sẽ một ngày sang thămHuế, 18-4-1982

(*) Tên những điệu múa Lào

Thơ Võ Quê/ Ngô Minh đọc chọn


43. Thơ NGUYỄN BẮC SƠN

CÃI PHẬT


Phật bảo đời người như bể khổ
Ta cười sướng khổ bổ sung nhau
Còn sống còn vui còn múa hát
Khổ đau như nước chảy qua cầu

GIAI NHÂN VÀ SÁCH VỞ

Ta đọc ba ngàn quyển sách
Xong rồi chẳng nhớ điều chi
Ta chỉ nhìn em một cái
Sao mà nhớ đến mê si

 Thơ Nguyễn Bắc Sơn/ HXH đọc chọn


44. Thơ ĐÀO THÁI SƠN

MAI ANH ĐI


mai anh đi
em hãy vặn bớt ngọn đèn
đỉnh đồi cuối mùa thay lá
mở cánh cửa lồng
cho đôi hoàng yến bay đi
và đừng khép cửa
khi trăng lưỡi liềm ghé về mỗi tháng
khoác chiếc áo nhung triệu ánh mắt diệu kỳ.

mai anh đi
em cứ để đám cỏ gà trước ngõ
cho lũ chuồn chuồn nương gió đung đưa
những câu chuyện ngày xưa
em đừng phanh phơi dù một lần đã rõ
khóm cúc hai mùa nở
hãy buộc con thuyền vào mảnh vườn mình


mai anh đi
em đừng bao giờ khóc
dù đôi mắt em không muốn lặng thinh
cứ mặc năm tháng chùng chình
trên mái tóc


mai anh đi
nếu lúc nửa đêm
bàn tay lão Bệnh Tật gõ ở cửa ngoài
em hãy im lặng và để cho
cây nến nhỏ, quyển kinh dày cùng bảo :
Nhà không có một ai.



THI SỸ CHÀM VÀ THÁP CHẾT


có lẽ lạnh
hơn ngàn năm trước
có lẽ buồn
hơn vạn năm sau
trái đồi trắng như cái sọ người
đêm âm u
mọc lên mục tháp


như cục huyết ứ của nỗi đau
chứng nhân cho những thế kỷ rơi đầu
tự đáy huyệt sâu
tiếng ngâm của thi sỹ Chàm
làm tháp rơi nước mắt
lịch sử chảy dài xuống thân lở lóI
đám xương rồng cất lên điệu man dại sầu ca
Shiva bỏ đi
Apsara lui vào trong đá
tháp chết giữa trời thẳm xanh
linh hồn không biết đường về cố quốc
hồn tháp thêm một lần khóc
thi sỹ Chàm lại ngâm câu thơ cũ
tháp chết hai lần
trời đêm
như cỗ quan tài tăm tối
vẳng những oan hồn
kêu rên
vùi lấp


Thơ Đào Thái Sơn/ Dung Thị Vân đọc chọn


45. Thơ NGUYỄN THIÊN SƠN


TIẾNG HÁT NGƯỜI CÂU CÁ


Hạnh phúc tìm ra trong sóng nước
Nơi chấm phao lay động giữa vô cùng
Chẳng phải đi tìm sự an nhàn, anh là kẻ thích khám phá những điều huyền bí
Giây phút rung lên niềm hân hoan trước con cá mắc câu
giãy giụa

Sự chờ đợi căng như dây đàn
Kết quả của trăm lần giật trượt và sự kiên trì 
móc sửa mồi câu

Những sinh vật của đại dương không hề khờ dại
Anh phải tỉnh táo để khỏi bị đánh lừa
Chắc gì phao chìm là anh giật
Đôi khi chỉ rung hờ thậm chí lúc bất chợt nằm ngang
Anh đã giật mạnh với tính toán tuyệt vời 
và nụ cười hồn hậu.

Bài ca của kẻ lần đầu chiến thắng
Bài ca qua trăm lần bão tố xanh với những chồi non
Bài ca của những nhà thơ khêu bấc đèn sáng lấp lánh trong dạt dào biển cả

Bí mật của thiên nhiên anh là kẻ nắm bắt
Nên anh hát
Bài hát của người đi câu hy vọng trào lên muôn đợt sóng.


TÔI ĐI TÌM 

Tôi băng qua đại dương bằng con tàu cạn lương 
và nước uống
Tìm chất liệu kết tinh độ bền ngọn lửa mặt trời
Tôi đi trên con thuyền lách qua bao mũi đá ngầm
Tìm tiếng thác kể về anh giải phóng năm xưa chở đạn

Tôi lặn vào hốc hang của suối
Tìm dấu tay các anh tôi ngày nào mò cua ốc 
nấu cháo cho bạn trong cơn sốt rừng
Tôi mắc võng vào gốc cây mòn vết võng

Nơi các chị tôi thường qua, đi mở đường Trường Sơn
Tôi đi tìm nơi bắt đầu tiếng hót loài chim
Để tách đôi hòa âm của sơn ca và quạ

Tôi đi tìm nơi bắt đầu của rừng
Để phân biệt trong đêm lá lành, lá độc…

Tôi đi tìm con mắt thời gian
Đo vực thẳm không đáy và sự tàn nhẫn vô cùng
Chợt hiểu lòng chị tôi nơi chót mũi
 Cà Mau đợi chồng hai mươi năm nước nhà chia cắt
Giấu ảnh trong trái tim 

Tôi mang về tiếng hát biển khơi trong vỏ ốc, vỏ sò
Để nhận biết sự bao la, cao cả…
Tâm hồn tôi và bạn đồng hành vươn lên từ 
mầm cây tách vỏ
Và tôi tin: Ngày mai, ngày mai
Tôi và bạn bè tôi suốt đời là mầm cây mạnh khỏe…


ĐÔI DÒNG VIẾT TRƯỚC BÌNH MINH

Con chim rã cánh bay về phía chân trời
Gợi thức trong ta khắc khoải trò chơi định mệnh
Chỉ một lần tặc lưỡi buông trôi mà hỏng cả một đời,
Vầng trăng sáng vậy cũng có khi khuất lấp
Ta muốn cháy đến tận chót bấc đèn tình yêu  cái đẹp

Đó là thăng hoa là ý nghĩa giây phút sống
Khát vọng chân thành chôn tận đáy vực sâu…

Có ai sinh ra ở đời mà không ước vọng
Số phận trớ trêu đen bạc đến phũ phàng
Khát vọng bình an
Hạnh phúc nụ hôn dâng tặng
Ta đau xót trước nổi chìm thân phận.
Cô gái bán hoa ơi!
Chung một kiếp người
Ai chẳng muốn thành anh hùng, nghệ sĩ
Để nước mắt nuốt vào tim là lỗi tại trời?

Ta vui sống trước cuộc đời cao cả
Dẫu những viên thuốc độc bọc đường chưa rời bỏ ta đi
Xin viết tặng bình minh nỗi buồn nhân thế
Cuồn cuộn mây trời biển động phía ngoài kia.


VỀ MỘT GIẤC MƠ 

Ta gặp em
Gặp lại gương mặt nữ thần
Dìu em trong mưa bụi
Ngực áp ngực
Lời yêu cuồng nhiệt
Đá mòn dưới chân
Gương mờ nhật nguyệt
Run rẩy đôi bàn tay
Run rẩy một đời khờ dại
Ta mất em
Khỏi vòng tay trần thế
Em phiêu diêu về cuối chân trời
Chỉ còn ảo ảnh
Chỉ còn mưa rơi
Nơi ta đến mối tình đầu se thắt
Nơi ta đi mối tình đầu nặng như trái đất
Để suốt đời chỉ gọi tên em.

Thơ Nguyễn Thiên Sơn/ Hoàng Vũ Thuật đọc chọn


/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét