Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 61. Phạm Dạ Thủy 62. Lê Hưng Tiến 63. Từ Nguyên Tĩnh 64. Dạ Tịnh 65. Lê Quang Trạng

tho ban tho


NHIỀU TÁC GIẢ

Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
61. Phạm Dạ Thủy
62. Lê Hưng Tiến
63. Từ Nguyên Tĩnh
64. Dạ Tịnh
65. Lê Quang Trạng

61. Thơ PHẠM DẠ THỦY

NÓI VỚI ANH

Bây giờ ngôi nhà chỉ còn hai chúng ta
Như vợ chồng son
Em không đi đâu xa được
Ta bây giờ như hai giọt nước
Tan trong nhau tận cùng.

Ta chăm nhau từng bình minh trong,
từng hoàng hôn xám
Thời gian đã đánh cắp của ta ngày xanh
và vô tình rắc tàn tro lên tuổi
Còn bên nhau mùa thu
và những cây số đời ngắn ngủi

Ta cho nhau, vì nhau
Bây giờ ngôi nhà chỉ còn hai chúng ta
Những cánh chim non đã biết bay
Khung trời ước mơ rộng mở…

Anh -chỗ tựa của trái tim dễ vỡ
Suốt đời không xưa cũ trong em
Và em mãi là cô bé lọ lem
của anh và những ngày xuân ấy.


HÌNH NHƯ…


Đâu phải là gió đông
Sao rùng mình bất chợt

Hình như là xao xuyến
Được trở về ngày xưa

Ối ánh mắt tình cờ
Gần và sâu thăm thẳm

Cứ như là dấu lặng
Đau nỗi đau dịu dàng

Như là biển đa mang
Muôn đời con sóng bạc

Ta chưa từng thất lạc
Món nợ người…vu vơ

Từ hạ ấy đến giờ
Chưa bao giờ phượng tắt

Lời hoa trên lưu bút
Chưa một lần sang thu

Đâu phải là giấc mơ
Cái rùng mình rất thật

Hình như là hạnh phúc
Được chạm vào ban mai

Hình như ta vết xước
Hình như người cỏ gai!

  Thơ Phạm Dạ Thủy/ Ngô Minh đọc chọn



62. Thơ LÊ HƯNG TIẾN


CÔ BÉ VÀ NHỮNG NGƯỜI LẠ


Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi thức miệt vườn xưa sau muộn
Cô bé vẫn hao gầy vầng trăng khuyết
Và thới từng thớ thịt lên miệng đất thờn bơn
Khoả nước trung trinh.

Cô bé đẹp khi mùa về rầu lá
Có anh nào lạ dẫm ướt vạt sương

Cô bé buồn khi chiều nghiêng đổ
 Có anh nào lạ vỗ mành tiếng chuông

Cô bé giận khi bắt đầu đến
Có anh nào lạ nhớ quên mùa sau

Cô bé khóc khi lòng phố vắng
Có anh nào lạ giăng sợi hồng ngang vai

Cô bé nhớ khi đêm nao đồng bóng
Có anh nào lạ lóng ngóng phía hồn hoang

Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian
Mỗi tên mỗi tuổi chòng vòng nhơ nhớ
Hạnh phúc vẽ bằng máu và vầng trăng khuyết
Cô bé ướt sũng miền con gái
Có anh nào lạ lấy nước mắt đổ vào túi thời gian.

Thơ Lê Hưng Tiến/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn



63. Thơ TỪ NGUYÊN TĨNH


NÓI CHUYỆN VỚI CON TRÂU


Trên những độc bình xưa để lại
Con trâu
cột dưới luỹ tre rợp mát
người xưa yêu quý mày
có bằng mỹ nhân?
Sao lại gửi thông điệp cho nhân gian?

Con trâu đâu chỉ kéo cày
một thời mày
đi vào truyền thuyết
Tên thật của mày
có phải
là Ngưu Ma Vương

Bao chuỵên xấu tốt mà người đời thêu dệt
mày xem thường
Tên gọi chung cho cả một giống loài : TRÂU

Khi thảnh thơi
Chú mục đồng cưỡi mày thổi sáo
Một đời không màng đến cơm gạo
Mày đâu phải tầm thường
Ăn là cỏ vắt ra là sữa và máu (*)

Mày là hình bóng của quê hương
Trời có lửa
Đất có bom
Mày có lo âu

Trên lừng mày vang lừng tiếng sáo
Oan uổng
Ai bảo đem đàn gảy tai trâu (**)
Cõ lẽ mày là kẻ đã nhập vận lẽ đời
nên không chấp nhặt như tao.

Đất còn đạn bom cay đắng
Cỏ chưa ngọt đâu
Hồ ao quân thù chen lấn
Chưa tắm mát được đâu

Cò vạc chưa về làm bầu bạn
Làng quê này không tin mày sao
Không bao giờ mày là thằng phản bội
Bom đạn dày lên cản đường ngăn lối

Mày đi
Ngạo nghễ đường cày
Cày đi
Cày đi
Cày đi
như là số kiếp
Mày là ai trong cõi luân hồi?

Ôi con trâu ta hỏi
Sao mày lắc đầu
Mày là nhà hiền triết của loài trâu.


BÀ NGOẠI
1.
Cháu hỏi cụ
Sao hàng ngày cụ cắm cúi nhặt gì dưới đất?
Bà trả lời bà nhặt cái kim
Cháu tưởng bà nhặt ban ngày
Sao lại nhặt cả lúc đêm ?
Bà ngoại cười
Bà nhặt thời gian
Thời gian có rất nhiều sao bà phải nhặt ?
Lúc trẻ bà đem phân phát cho các con
Bà tiếc không còn sức đem cho cháu
Bây giờ có chắt bà không thể bế bồng
Bà đi nhặt tìm thời gian

2.
Chiếc lưng bà cong như miếng cau
Răng bà rụng không nhai được trầu
Nhờ chắt gái nhai cho mậm
Trí óc bà nhờ trời không lú lẩn
Ai biếu cái chi cũng để dành cho đứa  đi xa
Bà ơi!  bà có nhiều nhà
Sao không để một cái cho mình để sống?
Bà cười
Bà thích đi lang thang
Cần chi đất làm nhà...

Có thể câu nói đùa
Có thể lời nói thật
Ta làm sao hiểu được người già
Chiếc lưng còng xuống cùng với đất
Để nước mắt  rơi không ai nhận được ra


NGƯỜI ĐÀN BÀ ĐƯA HÀNG BUỔI SÁNG


Người đàn bà đưa hàng buổi sáng
Ngự trên xe đạp hay xe máy cũng cà tàng
Nhập trên con đường khi còn sương dăng

Người đàn bà đi đưa hàng buổi sáng
Đôi chân cua những vòng tròn
cuốn theo cả bụi bặm
áo xống bay như cánh bướm
Cuốn theo cả mớ tóc đuôi gà

Quên nhọc nhằn và bao suy nghĩ lo toan
Đôi vú mướp
tung ra đương cùng màn đêm
Chỉ mong đưa được hàng đến chợ
Và còn nóng hổi
Mùi thơm

Người đàn bà
Đưa hàng buổi sáng
Nhập vào con đường chưa có người đặt chân
Cưỡi trên chiếc xe cà tàng
áo bay như cánh bướm
Cuộn tung cả mớ tóc đuôi gà
Thời thiếu nữ từng mơ

Quên hết thời gian và tuổi tác
Hai núm vú như tung ra  cùng
bình minh
Chỉ mong đem được hàng đến mọi nhà
Còn hơi ấm
1,2/9/07


NGƯỜI CÂU CÁ ĐÊM


Đêm ập xuống
Cỏ cây con người ập vào giấc ngủ
Người câu đêm ngửa mặt nhìn trời
Như thể là khẩn cầu
Hay tìm điều gì chẳng rõ

Đeo giỏ vắt vẻo cần câu ra đi
Bàn chân lướt nhẹ trên cỏ mềm như lụa
Gió ở đâu rủ nhau về cánh đồng nô đùa
Đêm đầy bí hiểm như ngàn đời vẫn thế

Mắc con mồi và bắt chước tiếng gọi
Bập! Bập! Bập! Các con ơi mau lên ăn thôi!
Điều ấy không động lòng ếch nhái
Chúng nỉ non gào khóc trong đêm

Cả lũ rắn đi săn mồi khi sương xuống
Không hề muốn cắn vào gót chân
Và hơi thở của ma hiện về đi nữa
Có sợ thì run không được cất tiếng lên

Cần câu rê nhẹ nhàng như hơi thở
Con cá chắc vừa tỉnh ngủ
Bập vào mồi cho đỡ cơn thèm
Sau tiếng đớp là tiếng quẫy
Làm xao động cả lòng đêm

Trời chàng vạng cái giỏ đà trĩu nặng
Cần câu vắt vẻo bước trên đường
Cũng có khi đem ra chợ sớm
Người mua về chống ở trong chum

Cái dáng đứng cũng thật phi phàm
Như bức tượng đồng dựng giữa màn đêm

Thơ Từ Nguyên Tĩnh/ BNN đọc chọn


64. Thơ DẠ TỊNH


TRONG KHÓI RƠM CHIỀU


cứ như là kẻ xa quê
lâu lâu lại nhớ thương về chốn xưa
ruổi rong hoài với nắng mưa
con chim mùa cũ giọng thưa thớt nhiều

thèm nghe tiếng bếp lửa reo
buồn cay con mắt sầu heo hút dài
hong tay sưởi ấm mơ ngày
khói rơm chiều quyện đường bay tiếng cười

em về qua ngõ nhà tôi
đừng che nghiêng nón để trời xanh trong
gió say chạy hát trên đồng
con chim chiền chiện chao lòng ngẩn ngơ

tóc mây thơm lựng đôi bờ
trang kinh buồn nhớ câu thơ một thời
mầu chiều ai rót trăng phơi
em xưa gặt lúa bên trời ngát hương

cứ như là kẻ tha phương
khói rơm chiều đã nhuộm sương cõi lòng
tôi về đây hỏi này sông
em đi đâu để cây ngô đồng ngó theo


GÁNH GIÓ QUA SÔNG


mẹ cha theo gió về trời
tôi đi theo ngọn gió đời mây bay
rơm chiều ai đốt mà cay
rượu quê ai nấu mà say ngút ngàn

tôi về theo gió lang thang
thương thương giọng Quảng chứa chan điệu chào
nương câu lục bát qua cầu
ngọn tre níu gió múc gầu nước trong

níu quê lại giữa cõi lòng
tôi về gánh gió qua sông gọi đò
trong veo, ngọt lịm câu hò
tôi đưa tay, vẫy, đôi bờ rưng rưng

trùng phùng theo dấu chân quen
nôn nao triền cát gọi tên quê nhà
giếng quê một ngụm trăng ngà
tôi đưa tay, bụm, gió là đà trôi

tôi về cõng gió đi chơi
mà nghe lá rụng khơi khơi giữa lòng
hồn phiêu theo cánh chuồn chuồn
ầu ơ tiếng mẹ suối nguồn gọi ta…

Thơ Dạ Tịnh/ Dung Thị Vân đọc chọn



65. Thơ LÊ QUANG TRẠNG


PHẬN LÁ


Những chiếc lá vô thường rơi từ kẽ tay

Như người vụng dại

Tôi lần theo dấu bụi thời gian đen trắng

Tìm trong con ngươi đôi mắt

Biết đâu lối nhỏ quay về…
Cái mạng nhện của tiếng cười tiếng khóc
Trở thành chiếc lưới vô hình
Vây bắt những phút giây yếu lòng sa ngã
Con đường vòng vèo
Chân trời rất xa.
Chiếc vương miện nhẹ hơn chiếc lá
Mọc ra từ cây hứng giọt sương sa
Sau mùa
Chiếc lá rơi…



KHÓC CHO MÌNH


Bạn bỏ rơi tôi khi cơn giông vừa ập đến
Mấy mùa trăng lẻ
Mấy mùa trăng khuyết
Trôi qua lặng im trong góc tối chẳng một đôi mắt nhìn.
Tôi lập trình tình bạn tự cung tự cấp
Tảng đá hóa thành hạt thủy tinh trong suốt vô tri
Tôi mang theo soi rọi từng kỷ niệm
Tập cho chiếc đồng hồ quay theo một chiều không trở lại
Tôi là kẻ vụng dại khi tháo cái buộc thắt gút lương tâm.
Đã nhiều lần tôi không còn nhắc nhớ những người bạn thân
Mùa mưa dùng dằng đi qua
Có người báo tin
Hơi thở cuối cùng của bạn tôi vừa tắt…
Chiếc máy nước mắt cạn xăng dầu từ lâu nổ máy quay thật mạnh
Giọt sương cuối mùa trên đọt cây chết đứng đã rơi
Chúng đang khóc cho mình?



ĐÊM ĐỒNG BẰNG


Đêm ngủ trên xuồng
Sóng vỗ lắc lư như đưa võng
Gió thổi bờ lao xào xạc
Câu vọng cổ chao nghiêng khúc điệu trầm.
Đêm đất phù sa không như phố chợ
Tiếng đờn kìm
Tiếng gió
Nhẹ đêm.
Manh chiếu mỏng
Nẹp tre
Khuya về lạnh ngắt
Mong manh góc xuồng sóng sánh tình quê
Trà còn nóng suốt đêm ấm giọng
Ngân khúc Lý ngựa ô
Nghe tiếng vó vọng về.
Đêm đồng bằng
Ấm lạnh hồn quê…


Thơ Lê Quang Trạng/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

/ CÒN TIẾP/


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét