NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
71. Ngô Thế Trường
72. Nguyễn Ngọc Tư
73. Hoàng Anh Tuấn
74. Trương Công Tường
75. Trương Đình Tuyển
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
71. Ngô Thế Trường
72. Nguyễn Ngọc Tư
73. Hoàng Anh Tuấn
74. Trương Công Tường
75. Trương Đình Tuyển
71. Thơ NGÔ THẾ TRƯỜNG
NHỚ HẢI PHÒNG
Ngọn núi xi măng bay về vùng núi đá
Tiếng còi tàu nức nở nhớ khơi xa
Tiếng rao đêm rớt mấy hạt sương buồn
Rớt lại dòng sông
Chập choạng bờ lam lũ
Chú thạch sùng đớp muỗi cột điện hoang
Thoảng tiếng guốc vẹt chợ chiều xoay sở
Đêm buốt trời thương xót lắm mẹ ơi !
Sông Lấp nước xanh không còn mặn đỏ
Phù sa và cánh buồm nhuốm muối
Trôi về tuổi thơ đằng đẵng chẳng còn cha
Chỉ nỗi nhớ, chỉ toàn căm giận
Chỉ Hải Phòng, cát cụt những Sáu Kho
Chỉ màu đỏ, màu đỏ hoa phượng thắm
Cháy giữa trời nung chín cả tâm can…
Bạn bè xưa mấy đứa
Tóc bạc trắng như mây như bão
Dựng ngược lên phía trước đâu còn
Còn phía sau xô đầy kỷ niệm
Chếnh choáng yêu và say say ghét
Sóng dập dềnh sống thực giữa đời mơ…
Con đường ta thảng thốt yêu em
Nhà đã đổ chẳng còn mùa trăng nước
Bàn tay gầy em đã gửi trao ai
Ai đã nắm trong tay thêm một đời lam lũ
Thêm một đời tức tưởi thủa yêu đương…
Sông Lấp của em thành chiếc ao dài
Sông Lấp của anh không còn mùa hoa đỏ
Cánh buồm trôi từ ký ức bay về
Anh gặp củ nâu thương màu áo gụ
Anh gặp than củi nhớ bánh đa cua
Anh ngụp lặn với trò chơi chọc sắt
Trốn tìm vơí sông, đối mặt tử thần…
Hải Phòng! Giấu những mối tình câm!
Mặn như sóng, bạc đầu xin vẫn dại
Trời đất sinh
Vỗ sóng suốt đêm ngày...
SÔNG GIANH
Gió lộng xoắn trời nam
Chiều vàng trong trận mạc
Sông thoáng đứng, thoáng chảy
Sóng cuồn cuộn trong lòng
Sóng tràn mở biển Đông
Núi Trường Sơn thấp xuống
Bầu trời cong úp sập
Ngược trận chiến kinh thành
Ba Đồn không còn đồn
Cỏ hoang phi vó ngựa
Những binh nông hổn hển
Hồn xác xưa trôi đâu
Sông Gianh đau thâm mắt
Mở cõi bờ phương Nam
Máu xưa đất thấm lạnh
Hồn phách còn lang thang
Ở trong rừng trong núi
Dưới đáy sông chìm sâu
Đàn trâu cõng chiều đồng
Võng lưng ru sáo sậu
Trời xa in khói giậu
Biết làng ai đâu đây
Có một chiều sông Gianh
Đau lưỡi gươm đẫm máu
Cắm vào đất thành sông
Tuốt lên trời hóa đá
Đất liền chia hai ngả
Đàng Trong báo đàng Ngoài
Năm trăm năm còn giận
Sông Gianh chiều trễ nải
Đất đá liền một dải
Sao bờ lau Ba Đồn
Hoang màu cắt chia hai…
Thơ Ngô Thế Trường/ Tác giả gửi bài
72. Thơ NGUYỄN NGỌC TƯ
VỪA HẾT
Những ngón tay nói lời câm lặng,
Những ngón tay gật đầu câm lặng,
Những tin nhắn làm nên câm lặng
cuộc gặp nhau…
(và những lời yêu thương đã lâu không nói qua đôi môi,
Thời của những ngón tay cất lời,
Thời điện thoại nhận được nhiều âu yếm, hơn người)
chỗ ngồi quen, thuộc lòng từng mảng vôi rơi khỏi những bức tường chết sững
vôi mồ côi, vôi lạc loài
quán đủ nhỏ
người đủ đông,
bạn bè đủ mặt
khói thuốc đủ cay vai áo
chỉ không đủ lời để thành lời,
không đủ cười để thành vui
bạn chìm vào ghế rất sâu
bạn chìm trong giấc không màu,
Mắt tìm một chỗ đậu cứ trượt mãi trên rêu, trên khói
Buổi sáng thứ một ngàn năm trăm mười hai,
bạn bè ngồi cùng nhau
nắng lên trong suốt,
lúc ra về chớm hỏi, tối qua có ai say ?
chới với câu rơi phía gót người...
Mắt đã rêu lâu quên chạm mắt
Tay đã rêu lâu quên chạm vào tay
Cà phê sáng nay
(như cuộc đời)
không dấu vết
tiếc nuối
tiếc nuối
tiếc nuối
cũng vừa tan khi đến cổng nhà…
CHỐN VỀ
Tôi có một ngôi nhà khép cửa,
chưa bao giờ tôi mời ai tới đó,
Ngủ sâu trên giá những bức tượng đất nung buồn bã
cuộc trình diễn không người…
Hoa sứ sân sau nở ngậm ngùi
Chỉ một người ngồi ngắm,
Tôi không bóng
Ngủ sâu không ai gọi
Say nắng không ai lay,
Không ai dắt tay qua ác mộng ngày
Máu chảy tự khô, vết đau tự liếm láp, hát tự nghe
trong ngôi nhà khép cửa
chưa bao giờ tôi mời ai tới đó,
Bởi không thể đeo mặt nạ
không thể nói những lời xa lạ
ở nơi trú ẩn cuối cùng.
SÁNG CHỦ NHẬT
Không ai bật đèn trên mạng,
ở một chỗ xa xôi nào đó,
không ai ngồi với tôi trong buổi nắng nghiêng này,
bạn vẫn còn ngủ say sau một đêm say.
mình tôi mình tôi riêng tôi riêng tôi,
thênh thang lầm lũi…
thèm cùng người nhìn tách trà thoi thóp khói,
nghe chút ngọt mụ mị mềm đầu lưỡi, nơi đắng chát đã từng qua.
người im lặng và tôi im lặng,
trong bóng lá rơi và vết ngày trôi
đời cũng trôi xuôi. Về phía nắng xanh
phía ngày không tôi.
vì say, quên, vì những công việc vội,
hay trên con đường rong ruổi tôi cắn môi hát khúc nhớ nhà...
người vẫn run run ấm trà run run,
chắt khan từng giọt rời
chờ đợi,
như một thói quen của sáng chủ nhật đã vĩnh viễn mất rồi.
Bánh xe chẳng lăn về phía nhau
Bởi nỗi sợ không lời...
Thơ Nguyễn Ngọc Tư/ Thạch Đà đọc chọn
73. Thơ HOÀNG ANH TUẤN
VỀ NGHĨA ĐÔ (*)
Say đàn tính anh vịn vào câu hát
Lội xuống đồng trảy hội cùng em
Đóa môi nở rực vòm trời gió ngát
Mắt xuân nồng cháy bếp lửa chưa nhen
Bước lên sàn gặp mế ngồi dệt vải
Nhịp hoa văn lách cách rộ muôn màu
Bàn tay héo suốt một đời mê mải
Mế hay chăng sợi bạc dệt trên đầu?
Khói tỏa ấm mâm cơm ngày đón khách
Dẻo xôi nương quyện ngọt thịt gà rừng
Nâng chén rượu uống Nậm Luông róc rách
Biết thương người gieo hạt nắng cháy lưng
Đêm trăng tỏ hầu chuyện "pho cổ tích"
Người trầm ngâm: "Nét văn hóa bản Tày
Rồi nay mai chúng tôi về với đất
Con cháu lắc đầu, cất ở đâu đây?"
Bồ hóng phủ mâm cất nơi xó bếp
Mạng nhện giăng khung cửi cất góc nhà
Tục ngữ cất miệng trẻ con ngáp ngủ
Ca dao cất trong trí nhớ người già
Tháng Giêng sau tôi trở về chơi hội
Áo chàm xưa giờ may kiểu khác rồi
Tiếng đàn tính ngất lịm chiều nắng quái
Câu then buồn khô nẻ giữa bờ môi...
(*) Một xã vùng cao thuộc huyện Bảo Yên, tỉnh Lào Cai.
LÊN MƯỜNG KHƯƠNG
Lên Mường Khương quê anh em nhé!
Đèo nối đèo múa lượn trong mây
Tiếng đàn môi dìu dặt rừng cây
Người trai Mông thổi lời tình gọi bạn
Đàn trâu trắng gùi nắng chiều về bản
Nhà trình tường bếp lửa đỏ tan sương
Xuống chợ phiên váy hoa nở ngợp đường
Con ngựa liếc ai nhịp chân quên mỏi
Em yêu ơi, chỉ nhìn thôi đừng nói
Là bụng anh biết em mến thương rồi!
Mùa hoa ban sắp trắng xóa cổng trời
Anh sẽ dìu em qua bậc cửa nhà anh khi mùa hoa mới
Gió hổn hển trên cỏ xuân phơi phới
Bắt đi em quả pao anh tung giữa hội gầu tào
Câu dân ca em thả vút cao
Núi Cô Tiên dường như thấp xuống
Bát rượu ngô đêm nay ta uống
Vía đừng rớt đi mà ngân ngấn đầu môi
“Không bằng lòng thì thôi
Nếu em bằng lòng
Thì ta về ở với nhau một đêm, hai đêm,…, một đời, một kiếp…”
Cho nước chảy, mặc nước chảy
Cho đất đứng, mặc đất đứng
Cho đá mòn, mặc đá mòn
Cho Mường Khương lịm trong men rượu ngọt
Cho ta tan vào trong nhau…
Thơ Hoàng Anh Tuấn/ Vân Thị Dung đọc chọn
74. Thơ TRƯƠNG CÔNG TƯỞNG
PHÍA CUỐI CON ĐƯỜNG CÓ AI ĐỢI NHAU KHÔNG?
Có thể là có một con đường
Đã hiện lên từ khi ta chôn cất nỗi đau đằng sau nước mắt
Âm thanh phía ngày vắng bặt
Định nghĩa tối tăm xõa lấp lối đi về
Có thể là trong giây phút cận kề
Điệu ballad xuyên đêm khiến tim mình chết lặng
Tách cà phê sao chỉ toàn vị đắng
Bài thánh ca nào chiều Chủ Nhật cô đơn
Nhiều khi mưa ngủ quên trong ký ức chập chờn
Khu vườn cũ úa tàn hoa cỏ
Ngôi nhà nhỏ chỉ lặng im và gió
Nắng cũng phai màu trên bốn vách tường vôi
Nhiều khi khao khát chảy tràn trề trên môi
Cánh Vi vân rớt xuống chỗ ngồi vì gió mưa tàn úa
Lấy phong sương cuộc đời che chắn bởi lạnh lùng vây bủa
Phía cuối con đường có ai đợi nhau không
Ai cũng có nhiều hơn những ước mong
Đập rộn ràng và chảy cồn cào từ trong miền sâu thẳm
Ai cũng biết rằng ta cần yêu thương nhiều lắm
Phía cuối con đường có ai đợi nhau không?
MỘT ĐIỀU GÌ RẤT CŨ
Có đôi lần ta sợ những mùa trăng
Sợ người đi và không bao giờ trở lại
Sợ không một điều gì là mãi mãi
Sợ đến một lúc nào ta sẽ phải quên đi
Trong cuộc đời nhiều lúc phải nghĩ suy
Tình yêu như biển và dạt dào như song
Cất giấu trong tim bao nhiêu hình bong
Má môi kề trong phút cuối chia xa
Chiều thứ Bảy trên Radio người ta vẫn tặng nhau những khúc ca
Có nụ cười, nước mắt và lời xin lỗi
Có cả bước chân người đi rất vội
Bỏ lại phía sau một nỗi nhớ vơi đầy
Mỗi buổi sáng chim vẫn hót trên những vòm cây
Trong trái tim hao gầy vẫn còn đập rộn ràng lời yêu thương cũ
Để mỗi đêm mơ màng say điệu vũ
Câu hát lại trở về ru ngủ mấy mùa trăng
Mình không bên nhau nữa có phải vì sông núi cách ngăn
Hay chỉ tại vết hằn trong trái tim quá lớn
Nếu có thể xóa bỏ niềm riêng đau đớn
Liệu mình có về lại bên nhau
Thời gian rồi cũng sẽ qua mau
Trái tim sẽ bắc chiếc cầu tìm niềm vui mới
Nhưng sẽ có lúc tim mình chới với
Xa nhau rồi có ai còn nhớ những mùa trăng?
Thơ Trương Công Tưởng/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
75.Thơ TRƯƠNG ĐÌNH TUYỂN
VIẾT Ở LÂU ĐÀI BATMAAHAN
Tôi đến thăm lâu đài đá Batmahan
Đọc những trang văn
Trên nền đá trắng
Đá vẫn vậy
Suốt đời câm lặng
Tôi bồi hồi nghe bao chuyện buồn vui
Đã truyền đi tiếng vọng
Kiếp người!
Batmahan sừng sững giữa trời
Pho sử đá ghi cảnh đời ngịch lý
Vua khóc vợ
Xây đền đài kỳ vĩ
Tôi khóc người thợ đá
Đá ơi!
Và sông Hằng nước mắt cứ đầy vơi.
Thơ Trương Đình Tuyển/ Ngô Minh đọc chọn
/ CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét