NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
66. Đông Trình
67. Nguyễn Ngọc Trìu
68. Hoàng Bình Trọng
69. Huy Trụ
70. Phạm Công Trứ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
66. Đông Trình
67. Nguyễn Ngọc Trìu
68. Hoàng Bình Trọng
69. Huy Trụ
70. Phạm Công Trứ
66. Thơ ĐÔNG TRÌNH
LỬA BẾP
Nếu bông lúa nở ngay thành hạt cơm
Lửa và chúng mình không gần nhau đến thế
Và bất tận ca dao vô cùng chuyện kể
Bên ánh lửa hồng chắc chắn sẽ nghèo đi
Chiều nay lửa bếp nói với ta điều gì
Que cời trong tay em khơi lò trấu
Có anh sà vào cho tàn tro đậu
Lấm tấm mái đầu trắng sợi tóc xanh.
Đã gần thế mà em chẳng nhìn anh
Giữa hai đứa mình trung gian là lửa
Cơm vào độ sôi nước reo tở mở
Cùng reo với lửa là hai trái tim
Lửa nói đủ rồi nên ta lặng im
Em buông que cời nắm tay anh thật chặt
Lửa đi từ đâu mà hôm nay có mặt
Rất hồng hào như lửa sơ khai
Lửa bếp hôm nay và lửa điện ngày mai
Rồi con cái mình sẽ quên đi nồi cơm nấu trấu
Chúng ta phải nhắc với lòng nhân hậu
Hạt lúa biết đốt vỏ mình cho ruột gạo thành cơm.
MỘT CHÚT
Một chút vui một chút buồn
Như hai giọt nước lăn tròn trên dây
Một chút đêm một chút ngày
Như hai đốm lửa trên tay anh cầm
Tình yêu tình yêu muôn năm
Nở rất đầy đặn giữa năm tháng dài
Chút vui anh ghé bên vai
Chút buồn anh gởi vào tai thì thầm
Chút đêm gởi cho trăng rằm
Chút ngày anh giữ để làm của tin.
TIẾNG CÒI TÀU
Đổi đầu máy
Những con tàu
quành qua trước cổng tôi
Ném tiếng còi vào mâm ăn
vào giấc ngủ
Chẳng còn gì thiết tha ấp ủ
Không bị tiếng còi tàu xóa đi
Hoặc là lột con đường sắt ném vào chân núi
Hoặc mang ngôi nhà đến một nơi khác
Cả hai
tôi đều bất lực
Lời tỏ tình em nói nửa chừng
Câu thơ tôi viết dở
Tất cả đều bị phá vỡ
Bởi tiếng còi tàu
hống hách và bạo liệt
Ấy thế mà đã có một thời
Tôi yêu tiếng còi tàu dường bao!
NẾU TÔI LÀM RA NƯỚC MẮT
Nếu tôi làm ra nước mắt
Nước mắt không thể không màu
Nếu tôi làm ra nước mắt
Nước mắt không dễ tan đâu
Nước mắt có màu xanh dâu
Điệp với bạt ngàn cây cỏ
Nước mắt có màu huyết dụ
Điệp với lá cờ đang bay
Nước mắt có màu vỏ chai
Điệp với nồng nàn giọt rượu
Nước mắt có màu vỏ lựu
Điệp với huy hoàng trái cây
Nếu tôi làm ra nước mắt
Nước mắt không dễ tan đâu
Nếu tôi làm ra nước mắt
Nước mắt như tóc trên đầu
Cho những bảo tàng ngày sau
Không chỉ trưng bày vũ khí
Cho những người đời nối nhau
Biết soi mình vào hạt lệ
Và em - người yêu thi sĩ
Quỳ trong thánh đường chiều nay
Lần chuỗi nước mắt trên tay
Hiểu ra tâm hồn thế kỷ
Thơ Đông Trình / Ngô Minh đọc chọn
67. Thơ NGUYỄN NGỌC TRÌU
CÂY BUỒN
Mỗi ngày mọc một lá buồn
Mong gì ở những chồi non cuối chiều
Hạt gieo là hạt tin yêu
Sao cành khao khát trổ nhiều đắng cay
Bây giờ gió đã heo may
Trong tôi chín cả một cây úa vàng
Rồi… mùa đông cũng sẽ sang
Thương năm tháng buộc một hàng dậu khô
MƯA ĐÊM ẤY
Đếm từng đôi gốc cây thưa
Lá run rẩy nhớ cơn mưa ngày nào
Trao lời đêm ấy ta trao
Mưa như nước thánh rẩy vào con tim
Giờ xin gió hãy lặng im
Để tôi tìm những lời chìm trong cây
Mưa đêm ấy ướt chiều nay
Con đường, tôi với hàng cây đầm đìa
TRÒ CHUYỆN VỚI DÒNG SÔNG
Nắng theo đến tận bờ sông
Chờ nghe tôi với mênh mông thầm thì
Hẹn hò từ buổi ra đi
Tôi và thăm thẳm giấu gì được nhau
Có lần tìm tận trời sâu
Lênh loang mặt nước mà đau bóng mình
Sông ơi xin hãy làm thinh
Những điều trời đất chẳng dành cho tôi
Gió như ngừng thổi một thôi
Rồi vi vút tận cuối trời nhẹ tênh
MƯA MANG VỀ CHO TÔI
Mưa mang về cho tôi
Thời chăn trâu cắt cỏ
Mưa mang về cho tôi
Mẹ và gian bếp nhỏ
Chút củi phòng khi mưa
Mẹ dành tự bao giờ
Cành tre tươi sủi bọt
Gọi tôi về ngày xưa.
Nhìn núi đồi cây cỏ…
Run run trong tủi buồn
Con sông co ro chảy
Ngoài trời mưa lạnh hơn
Vào đây cho khỏi rét
Bếp nhà ta đỏ hồng
Mắt mẹ ta nồng ấm
Thắp lửa những mùa Đông
Đây rồi mùi bồ hóng
Mằn mặn khói rạ rơm
Đây rồi mùi trấu mới!
Phảng phất hương ruộng vườn.
Mưa mang về cho tôi
Thời chăn trâu cắt cỏ
Mưa mang về cho tôi
Mẹ và gian bếp nhỏ…
Thàng 11.2005
Thơ Nguyễn Ngọc Trìu/ Trần Vân Hạc gửi bài
68. Thơ HOÀNG BÌNH TRỌNG
KHÚC CA CÂY NẾN
Chẳng cháy ra tro, cháy thành nước mắt
Giọt
giọt rơi, giọt giọt rơi rơi
Định mệnh ư ?
Nếu là định mệnh
Thì chơi tràn cho hết cuộc chơi
Âm thầm cháy, nến âm thầm tỏa sáng
Âm thầm soi, những góc tối âm thầm,
Những trang sách ảo mờ miền quá vãng,
Những mặt người nhàu nhĩ lặng câm...
Một giọt rơi một quãng đời tàn lụi
Tiếc làm chi cái kiếp phù sinh
Chỉ cần biết bao giờ nến tắt
ấy là khi đã cháy hết mình
MỘT MÌNH
Khi một mình đối diện với cô đơn
ấy là khi cõi lòng ta xao động
ấy là khi cháy bùng bao khát vọng
phía lặng im bầu tâm sự không lời
Càng trải qua nhiều gió dập mưa vùi
càng thấu hiểu những nước cờ thế sự
càng bình thản cuộc đời lãng tử
đi hết mình tìm chiếc bóng ngày xưa
Đi hết mình tìm kiếm những giấc mơ
để ru ngủ trong êm đềm ký ức
để chống chếnh trước đổi thay đời thực
hồn thơ ơi ! Hoang dại đến bao giờ !
Hè nóng qua rồi, thu mát về chưa ?
chầm chậm nhé hỡi mưa nguồn thác lũ
ta đang ở phia cầu vồng rực rỡ
xin một mình nhấm nháp nỗi cô đơn
TÌM...
Chẳng phải tìm ai tôi tìm tôi
Trong đời thực, trong trang sách mở
Trong khi thức và cả trong khi ngủ
Tôi thường gọi tôi cho đỡ nhớ tôi
Tôi với tôi trong thân xác một con người
Mà lạ thế : Đồng sàng di mộng
Tôi này hình, tôi kia không là bóng
Bóng của tôi - không phản chiếu hình tôi !
Khi bóng hình tôi thất lạc nhau rồi
Tôi hay nói những lời tôi không thích nói
Tôi thâm thúy để mà nông nổi
Tôi sướng vui để xiết nỗi buồn đau !
Tôi của tôi ơi ! Giờ ngươi ở đâu ?
Ai nhận ra tôi mách giùm tôi với
Nỗi cực nhục chẳng gì so sách nổi :
Giữa đời thường mình chẳng thấy mình đâu
Thơ Hoàng Bình Trọng/ Ngô Minh đọc chọn
69. Thơ HUY TRỤ
XUÂN KHÚC THỊ MÀU
Xuân rồi đấy, Thị Mầu ơi!
Yếm đào khoe cái đất trời non xanh
Đông giấu kín, hạ để giành
Thị Mầu mà vắng, chả thành hội xuân
Lẳng lơ, ai chẳng có phần
Tại người giả bộ, lối gần quành xa
Thị Mầu chẳng giống người ta
Đành mang lấy tiếng gọi là…lẳng lơ
Đã sông, thì có hai bờ
Đã Mầu, thì thấy của chua là thèm
Ối người ăn chả, ăn nem
Phận Mầu ăn quả táo mềm trời cho
Chuyện ngày nay, chuyện ngày xưa
Thật như đếm, lại như đùa nhân gian
Tình là muôn tiếng tơ đàn
Thị Mầu so khúc tình tang với người
Lại về xuân đấy, Mầu ơi!...
BÔNG HỒNG CÓ GAI
Bông hồng…bông hồng có…gai
Như em đương độ…áo cài chật khuy
Gió xuân cái gió…đương thì
Ngã vào tôi, níu bước đi…ngập ngừng
Còn em cứ…dửng dừng dưng
Như trong trời đất chưa từng…có tôi
Tóc chi như suối của trời
Có đuôi mắt buộc “chết” người như không!
Tôi về gõ cái long đong
Sắm con thuyền ngược bến sông đợi người
Cánh hồng biết có còn tươi
Vớt lên lại sợ…gai…mười ngón đau..
Thơ Huy Trụ/ Ngô Minh đọc chọn
70. Thơ PHẠM CÔNG TRỨ
Tự sự
Không đắc đạo, chẳng thị tài
Thịt chó cũng chén, chân dài cũng chơi
Đôi lần buôn bán kiếm lời
Khi lòng chay tịnh lại ngồi làm thơ
Về già
Về già thơ phú lai rai
Chẳng cao thêm được chỉ dài thêm ra
Dài ra cứ gọi trường ca
Ngắn lại thì bảo đó là... hai ku
Thơ tàn
Thơ tàn rượu giốc ngược chai
Run run lệ nến chảy dài chiếu hoa
Đầu mình đã sẵn đùi ta
Lặng câm xương cá khóc òa vỏ chai!
Buồn
Buồn từ chỗ ấy buồn ra
Buồn bỏ cửa nhà buồn lén buồn đi
Cảm ơn bạn hỏi “buồn gì?”
Buồn mà nói được còn chi là buồn!
Mong gì
Mong gì “dị thảo kỳ hoa”
Thi tiên, thi thánh còn ra mấy người
Chỉ mong lương thiện ở đời
Em bớt đứng đắn để tôi... được nhờ!
Thăng
Thăng hoa là của trời cho
“Trò chơi” tạo hóa vân vo báu gì
Rót đi, cứ phải tràn ly
Thi không có tửu lấy gì để... thăng?
Gương
Cuộc sống khác gì tấm gương
Ta cười sẽ thấy “đối phương” cũng cười
Ta nhăn nhó “nó” trề môi
Vậy thì cứ cười, nhăn nhó làm chi!
Tình yêu
Tình yêu có hít có hôn
Có thương có nhớ có hờn có mong
Tình yêu có ngực có mông
Thiếu hai cái đó là không có gì!
Sướng
Thú quê gì sướng nhất ta
Thả diều, bắt cá hay là cưỡi trâu?
Cưỡi trâu chưa sướng nhất đâu
Sướng nhất là được cùng nhau tắm truồng!
Ngẫu hứng sau mưa
Mưa cứ thưa dần rồi mưa ngớt
Phập phồng bong bóng vỡ đầy hiên
Trời sau giận dữ trời hoe nắng
Ta đứng nhìn trời hát huyên thiên
Thơ Phạm Công Trứ/ BNN đọc chọn
Định mệnh ư ?
Nếu là định mệnh
Thì chơi tràn cho hết cuộc chơi
Âm thầm cháy, nến âm thầm tỏa sáng
Âm thầm soi, những góc tối âm thầm,
Những trang sách ảo mờ miền quá vãng,
Những mặt người nhàu nhĩ lặng câm...
Một giọt rơi một quãng đời tàn lụi
Tiếc làm chi cái kiếp phù sinh
Chỉ cần biết bao giờ nến tắt
ấy là khi đã cháy hết mình
MỘT MÌNH
Khi một mình đối diện với cô đơn
ấy là khi cõi lòng ta xao động
ấy là khi cháy bùng bao khát vọng
phía lặng im bầu tâm sự không lời
Càng trải qua nhiều gió dập mưa vùi
càng thấu hiểu những nước cờ thế sự
càng bình thản cuộc đời lãng tử
đi hết mình tìm chiếc bóng ngày xưa
Đi hết mình tìm kiếm những giấc mơ
để ru ngủ trong êm đềm ký ức
để chống chếnh trước đổi thay đời thực
hồn thơ ơi ! Hoang dại đến bao giờ !
Hè nóng qua rồi, thu mát về chưa ?
chầm chậm nhé hỡi mưa nguồn thác lũ
ta đang ở phia cầu vồng rực rỡ
xin một mình nhấm nháp nỗi cô đơn
TÌM...
Chẳng phải tìm ai tôi tìm tôi
Trong đời thực, trong trang sách mở
Trong khi thức và cả trong khi ngủ
Tôi thường gọi tôi cho đỡ nhớ tôi
Tôi với tôi trong thân xác một con người
Mà lạ thế : Đồng sàng di mộng
Tôi này hình, tôi kia không là bóng
Bóng của tôi - không phản chiếu hình tôi !
Khi bóng hình tôi thất lạc nhau rồi
Tôi hay nói những lời tôi không thích nói
Tôi thâm thúy để mà nông nổi
Tôi sướng vui để xiết nỗi buồn đau !
Tôi của tôi ơi ! Giờ ngươi ở đâu ?
Ai nhận ra tôi mách giùm tôi với
Nỗi cực nhục chẳng gì so sách nổi :
Giữa đời thường mình chẳng thấy mình đâu
Thơ Hoàng Bình Trọng/ Ngô Minh đọc chọn
69. Thơ HUY TRỤ
XUÂN KHÚC THỊ MÀU
Xuân rồi đấy, Thị Mầu ơi!
Yếm đào khoe cái đất trời non xanh
Đông giấu kín, hạ để giành
Thị Mầu mà vắng, chả thành hội xuân
Lẳng lơ, ai chẳng có phần
Tại người giả bộ, lối gần quành xa
Thị Mầu chẳng giống người ta
Đành mang lấy tiếng gọi là…lẳng lơ
Đã sông, thì có hai bờ
Đã Mầu, thì thấy của chua là thèm
Ối người ăn chả, ăn nem
Phận Mầu ăn quả táo mềm trời cho
Chuyện ngày nay, chuyện ngày xưa
Thật như đếm, lại như đùa nhân gian
Tình là muôn tiếng tơ đàn
Thị Mầu so khúc tình tang với người
Lại về xuân đấy, Mầu ơi!...
BÔNG HỒNG CÓ GAI
Bông hồng…bông hồng có…gai
Như em đương độ…áo cài chật khuy
Gió xuân cái gió…đương thì
Ngã vào tôi, níu bước đi…ngập ngừng
Còn em cứ…dửng dừng dưng
Như trong trời đất chưa từng…có tôi
Tóc chi như suối của trời
Có đuôi mắt buộc “chết” người như không!
Tôi về gõ cái long đong
Sắm con thuyền ngược bến sông đợi người
Cánh hồng biết có còn tươi
Vớt lên lại sợ…gai…mười ngón đau..
Thơ Huy Trụ/ Ngô Minh đọc chọn
70. Thơ PHẠM CÔNG TRỨ
Tự sự
Không đắc đạo, chẳng thị tài
Thịt chó cũng chén, chân dài cũng chơi
Đôi lần buôn bán kiếm lời
Khi lòng chay tịnh lại ngồi làm thơ
Về già
Về già thơ phú lai rai
Chẳng cao thêm được chỉ dài thêm ra
Dài ra cứ gọi trường ca
Ngắn lại thì bảo đó là... hai ku
Thơ tàn
Thơ tàn rượu giốc ngược chai
Run run lệ nến chảy dài chiếu hoa
Đầu mình đã sẵn đùi ta
Lặng câm xương cá khóc òa vỏ chai!
Buồn
Buồn từ chỗ ấy buồn ra
Buồn bỏ cửa nhà buồn lén buồn đi
Cảm ơn bạn hỏi “buồn gì?”
Buồn mà nói được còn chi là buồn!
Mong gì
Mong gì “dị thảo kỳ hoa”
Thi tiên, thi thánh còn ra mấy người
Chỉ mong lương thiện ở đời
Em bớt đứng đắn để tôi... được nhờ!
Thăng
Thăng hoa là của trời cho
“Trò chơi” tạo hóa vân vo báu gì
Rót đi, cứ phải tràn ly
Thi không có tửu lấy gì để... thăng?
Gương
Cuộc sống khác gì tấm gương
Ta cười sẽ thấy “đối phương” cũng cười
Ta nhăn nhó “nó” trề môi
Vậy thì cứ cười, nhăn nhó làm chi!
Tình yêu
Tình yêu có hít có hôn
Có thương có nhớ có hờn có mong
Tình yêu có ngực có mông
Thiếu hai cái đó là không có gì!
Sướng
Thú quê gì sướng nhất ta
Thả diều, bắt cá hay là cưỡi trâu?
Cưỡi trâu chưa sướng nhất đâu
Sướng nhất là được cùng nhau tắm truồng!
Ngẫu hứng sau mưa
Mưa cứ thưa dần rồi mưa ngớt
Phập phồng bong bóng vỡ đầy hiên
Trời sau giận dữ trời hoe nắng
Ta đứng nhìn trời hát huyên thiên
Thơ Phạm Công Trứ/ BNN đọc chọn
/ CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét