NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐÃ MẤT
5. Thơ Phan Hồng Khánh/ 43
6. Vĩnh Mai / 46
7. Huỳnh Văn Nghệ/ 48
8. Thơ Tôn Phong/ 49
5. Thơ PHAN HỒNG KHÁNH
Ở ĐỘ
Trăm năm ở độ ngàn năm
Bóng tối ở độ chung quanh nỗi buồn
(Lời xẩm cổ)
Ta ở độ thế gian này chốc lát
Rồi ra đi không kịp giã từ
Ngay cả người với ta thân thuộc nhất
Cũng chắc gì đến kịp cùng ta.
Sườn núi lạ vẫn mọc đầy hoa dại
Dòng sông quen còn thấp thoáng cánh buồm
Tất cả đấy - vẫn còn nguyên vẹn đấy
Nhưng chốc rồi tất cả hoá xa xăm.
Như đại ngàn nhớ hun hút lòng thung
(Qua vạn kỉ sương dày trên lá mục!)
Cây cổ thụ ai ngờ bật gốc
Giữa lòng rừng trong một nỗi hoang rêu!
Xa lắc rồi ư bóng dáng Ngư, Tiều
Lối mòn nhỏ chập chờn trong huyền thoại
Ôi! Tiếng hát buồn hoang lau sậy
Phút giã từ càng ám ảnh ta hơn.
Có nỗi sợ nào bằng nỗi sợ cô đơn
Khi Thượng đế bắt con người gánh chịu
Càng tuổi tác ta càng thấu hiểu
Đêm đại hàn, cái ớn lạnh sống lưng!
Ta già nua, lẩn thẩn rồi chăng
Sao có chuyện non côi, hạc độc
Sao đang hát nửa chừng ta lại khóc
Về cuộc bể dâu biến cải vũng nên đồi
Ơi cái điều ta linh cảm lớn lao ơi
Ngày ấy đến … Cái ngày ghê gớm nhất
Chén đang uống vỡ ngay trước mặt
Đàn đang ca bỗng đứt dây đàn.
Ôi! Cuộc đời như câu hát xẩm xoan,
Câu hát xẩm xoan có nỗi buồn bóng tối
Ta đến hát một bài hát mới
Bên cây nhị truyền đời sẫm bóng mồ hôi
Dây nhị đang rung …
Người đã đi rồi!
Đông – 1993
MƯA GIÓ THÔI MIÊN
Cái mưa cái gió thôi miên
Thổi bay mái tóc em lên làm gì
Mưa thì cứ việc mưa đi
Cớ chi đính áo em khi qua đường
Nắng không ai tỏ ai tường
Gió mưa lại cứ như dường phô trêu…
Tội bao con mắt nhìn theo
Áo em mỏng quá che chiều nào đây
Mùa hạ 1994
Thơ Phan Hồng Khánh/ Ngô Minh đọc chọn
6. Thơ VĨNH MAI
LÊN VĨNH YÊN
Mùa thu dừng lại ở Long Biên
Để một mình tôi lên Vĩnh Yên
Nắng trút từ đỉnh đồi trút xuống
Nắng trào từ mặt đất trào lên
Mỗi bước trên đường sỏi chói lòa
Tưởng chừng trở lại mười năm qua
Hết đồi sắn lại thêm đồi sắn
Bên hố bom hàn chưa kín da
Thị xã Vĩnh Yên đứng dậy rồi
Tường vôi mái ngói đuôi nối đuôi
Chuyến xe hối hả lên Tây Bắc
Chở cuốc mai đi vỡ núi đồi
Nông trường Tam Đảo chạy quanh quanh
Dòng nước Quang Hà lấp lánh xanh
Bãi cỏ xa nhấp nhô song lượn
Đàn cừu non gặm cỏ yên lành
Cô gái chăn cừu dừng bước lại
Soi bóng mình xuống suối làm duyên
Có phải mẫu đơn trong thần thoại
Mê mãi tìm hoa tới Vĩnh Yên
AO SEN TRẮNG
Gửi Phương Chi
Nhà em có ao sen trắng
Hương bay thoang thoảng ngọt ngào
Anh ngồi suốt buổi bên ao
Quên cả trưa hè trút nắng
Mắt em như hoa sen trắng
Có gì êm ả nhẹ nhàng
Anh nhìn đôi mắt dịu dàng
Quên hết đường dài gian khổ
Một năm một mùa sen nở
Sen tàn ao lại vắng anh
Suốt đời em ở bên anh
Trong anh bốn mùa hoa nở.
Lê Gia Trang, Hậu Lộc, Thanh Hóa, hè
Thơ Vĩnh Mai / Ngô Minh đọc chọn
7. Thơ HUỲNH VĂN NGHỆ
NHỚ BẮC
Ai về Bắc ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.
Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng!
Mà ta con cháu mấy đời hoang
Vẫn nghe trong máu buồn xa xứ
Non nước Rồng Tiên nặng nhớ thương
Vẫn nghe tiếng hát thời quan họ
Xem nhịp từng câu vọng cổ buồn
Vẫn thương vẫn nhớ mùa vải đỏ
Mỗi lần phảng phất hương sầu riêng.
Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
Chinh Nam say bước quá xa miền
Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm
Muốn trở về quê, mơ cảnh tiên.
(Chiến khu Đ 1946)
Thơ Huỳnh Văn Nghệ/ BNN đọc chọn
8. Thơ TÔN PHONG
BONSAI
Bị ép mình thấp xuống
Giam vào chốn nhỏ nhoi
Vẫn làm nên cổ thụ
Mặc cho người săm soi.
ĐẶT BÀY
Vũng nước đọng cũng đặt bày dậy sóng
Khiến trẻ con thuyền giấy cũng lênh đênh
Những cứ tưởng đi khơi về lộng
Nắng lên rồi vũng nước hoá bùn đen.
TÌNH BUỒN
Là mây
mỗi khi tan thành nước
buông quanh em sợi sợi
giăng mành
Là gió
phải một đời phiêu lãng
thoảng hương em khắc khoải
quay về
Là chim
cành cao vắt vẻo
hót độc giọng buồn mà gọi
tên em
Cứ thế đi vào mộng mị
giật mình
gió lọt phên thưa
tình lỗ chỗ
hồn trăng tan vỡ
để chính mình làm một
cơn mưa.
VƯỜN XƯA
Quẩn chiều
líu gió lời cây
vàng ru tán lá lợp đầy lối xưa
Người quành
phía cơn mưa
tự cô độc tím đóa mua cuối trời
Vườn hoang
dế lên ngôi
rềnh rang mấy giọng cho bời
người xa
Lãng du
gót xế tà
Trên tay tiếng dế ngậm ra nỗi mình
(140/10-00)
Thơ Tôn Phong/ Ngô Minh đọc chọn
/CÒN TIẾP/
Nhà em có ao sen trắng
Hương bay thoang thoảng ngọt ngào
Anh ngồi suốt buổi bên ao
Quên cả trưa hè trút nắng
Mắt em như hoa sen trắng
Có gì êm ả nhẹ nhàng
Anh nhìn đôi mắt dịu dàng
Quên hết đường dài gian khổ
Một năm một mùa sen nở
Sen tàn ao lại vắng anh
Suốt đời em ở bên anh
Trong anh bốn mùa hoa nở.
Lê Gia Trang, Hậu Lộc, Thanh Hóa, hè
Thơ Vĩnh Mai / Ngô Minh đọc chọn
7. Thơ HUỲNH VĂN NGHỆ
NHỚ BẮC
Ai về Bắc ta đi với
Thăm lại non sông giống Lạc Hồng
Từ độ mang gươm đi mở cõi
Trời Nam thương nhớ đất Thăng Long.
Ai nhớ người chăng? Ôi Nguyễn Hoàng!
Mà ta con cháu mấy đời hoang
Vẫn nghe trong máu buồn xa xứ
Non nước Rồng Tiên nặng nhớ thương
Vẫn nghe tiếng hát thời quan họ
Xem nhịp từng câu vọng cổ buồn
Vẫn thương vẫn nhớ mùa vải đỏ
Mỗi lần phảng phất hương sầu riêng.
Sứ mạng ngàn thu dễ dám quên
Chinh Nam say bước quá xa miền
Kinh đô nhớ lại xa muôn dặm
Muốn trở về quê, mơ cảnh tiên.
(Chiến khu Đ 1946)
Thơ Huỳnh Văn Nghệ/ BNN đọc chọn
8. Thơ TÔN PHONG
BONSAI
Bị ép mình thấp xuống
Giam vào chốn nhỏ nhoi
Vẫn làm nên cổ thụ
Mặc cho người săm soi.
ĐẶT BÀY
Vũng nước đọng cũng đặt bày dậy sóng
Khiến trẻ con thuyền giấy cũng lênh đênh
Những cứ tưởng đi khơi về lộng
Nắng lên rồi vũng nước hoá bùn đen.
TÌNH BUỒN
Là mây
mỗi khi tan thành nước
buông quanh em sợi sợi
giăng mành
Là gió
phải một đời phiêu lãng
thoảng hương em khắc khoải
quay về
Là chim
cành cao vắt vẻo
hót độc giọng buồn mà gọi
tên em
Cứ thế đi vào mộng mị
giật mình
gió lọt phên thưa
tình lỗ chỗ
hồn trăng tan vỡ
để chính mình làm một
cơn mưa.
VƯỜN XƯA
Quẩn chiều
líu gió lời cây
vàng ru tán lá lợp đầy lối xưa
Người quành
phía cơn mưa
tự cô độc tím đóa mua cuối trời
Vườn hoang
dế lên ngôi
rềnh rang mấy giọng cho bời
người xa
Lãng du
gót xế tà
Trên tay tiếng dế ngậm ra nỗi mình
(140/10-00)
Thơ Tôn Phong/ Ngô Minh đọc chọn
/CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét