NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐÃ MẤT
9. Đào Phương/ 52
10. Bế Kiến Quốc/ 54
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐÃ MẤT
9. Đào Phương/ 52
10. Bế Kiến Quốc/ 54
11/ Thái Ngọc San/ 56
9. Thơ ĐÀO PHƯƠNG
HUẾ - ĐÊM CA TRI ÂM
Yên cương, lục lạc, ráng chiều
Đêm ca tri âm thành cổ
Vó ngựa lấm bùn hóa đá
Dầm dề vườn cỏ non tơ
Một chấm hoa đỏ bất ngờ
Thức dậy cả thời hưng phế
Câu thơ kỵ sĩ
Lốc cốc vó ngựa ven thành
GHI TRÊN NÚI QUYẾT
Ở nơi này thực cũng là mơ
Ta sững lại giữa núi ngàn thành phố.
Thông vẫn reo như từ vạn cổ
Thì thầm chuyện hưng vong
Thế núi, dáng Rồng
Kỳ Lân nhắc đàn voi ra trận
Sông Lam chảy vô hồi, vô hạn
Nhấp nhô thuyền chiến, cờ đào...
Lối đi bước thấp bước cao
Hình dung về Trung Đô huyền thoại
Vết lở lói lờ mờ niên đại
Cây đã xanh từ những chiến hào.
Núi Quyết gập ghềnh đá dựng, dốc cao
Đâu lối Vua gặp Phượng Hoàng về ngự
Em cùng tôi bất ngờ cơn gió
Tựa vào nhau, ngỡ đâu đó Phượng về.
Thơ Đào Phương / Ngô Minh đọc chọn
10. Thơ BẾ KIẾN QUỐC
ĐẾN SỚM
Trên cành lạnh, một mầm xanh nở sớm
Nhìn xung quanh chưa thấy nắng lên hồng
Chiếc lá mới giữa úa tàn rơi rụng
Đợi xuân về - chịu rét suốt mùa đông
Không khác được, chót là người đến sớm
Chẳng mong chi số phận sẽ nuông chiều
Mải nghe lắng những tiếng gì xa lắm
Sống trọn mình theo luật của thương yêu
Và cứ tưởng rằng mùa đông đã hết
Không lo xa gió bấc bổ sung về
Chiếc lá mới đầu cành tê giá buốt
Trong thân mình – dòng nhựa ấm say mê
Mùa đông còn chưa qua. Anh là người đến sớm
Vui cùng buồn theo cách của tương lai
Với thói cũ anh trở thành lạc lõng
Bị ghét ghen, lườm nguýt, bị chê cười
Mặc kệ hết! Cái mầm xanh rất mới
Sẽ gọi bao chồi nõn thức trong vườn.
Mùa đông nhất định qua, nhất định mùa xuân tới.
Nhưng nhờ anh, mùa xuân tới mau hơn...
HOA HUỆ
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen...
KHÔNG ĐỀ 1
Tôi phải đi một ngày khi đã tận
Yêu đã xong, ân oán cũng xong rồi
Tôi tịch diệt giữa cõi trần bụi bặm
Ánh hào quang lìa hẳn cảnh luân hồi
Có thương tiếc cũng đừng thương tiếc quá
Buồn đủ buồn như mọi cuộc chia ly
Tôi để lại không mang theo gì cả
Thật nhẹ nhàng như gió lúc ra đi..
Rồi ở chốn xa kia, tôi tha hồ nhớ lại
Từng ngày qua, từng giây phút đã qua
Tất cả thời gian đã dành cho việc ấy
Để khỏi bị cô đơn trong những giải ngân hà.
Thơ Bế Kiến Quốc/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
11. Thơ THÁI NGỌC SAN
KHÁT VỌNG
Cuộc đời là những con đường không lập lại
Nên tôi chẳng dừng bước ở đâu
Những cảnh tượng đi qua, đi qua rất mau
Nhưng khát vọng, ước mơ không hề muốn tắt
Tôi chẳng muốn giam chân dưới mái nhà chật
Cuộc - đời- thường hay sự trễ nãi buồn tênh?
Tôi cứ muốn bắt đầu như đứa trẻ mới làm quen
Dẫu cuộc sống vẫn xưa như quả đất
Tôi muốn hít thở đầy trong mỗi tích tắc
Không để thời gian trốn chạy với mình
Ở trong từng khoảnh khắc của hành tinh
Hàng triệu cái sẽ mất đi, hàng triệu điều sinh nở
Những đổi thay và những tích tụ
Trong tôi hưng phấn cứ tràn đầy
Tôi muốn ôm cả nhân loại trong tay
Như ôm em với tình yêu ngọn lửa
Bầu trời rộng nhưng không rộng quá
Lòng tôi còn rộng đến vô cùng
Tôi hoà tan như hạt muối hoà tan
Trong đại dương nghìn trùng sóng vỗ
Có thể chỉ là ảo ảnh thôi - có thể
Nhưng tình yêu không thể xa vời
Tôi biết thời gian sẽ chẳng đợi tôi
Nên tôi cứ đi và đi mãi
Sợ mai kia đôi chân mỏi
Những buồn vui sẽ chết với cuộc đời
TINH SƯƠNG
Bỗng nhiên tôi thèm khát được bay lên trời
Rồi cùng lúc tan ra trong làn không khí ấy
Mùa thu ơi
Cơn mưa nào vừa rớt hột đêm qua
Lá đầu cành xanh như tóc em thuở trước
Thuở tôi chưa biết em bao giờ
Con đường bỗng đẹp hơn, cuộc đời bỗng đẹp hơn
Đừng nhớ lại gì, đừng khuấy động gì thêm
Hãy để yên cho mùi hương hoa ấy
Mùi hương hoa vừa mới nở trong đêm
Hà Nội, 9-85
ĐỒNG HỚI CỦA TÔI
Tôi có tuổi thơ ở đấy
Hai mươi năm còn vang tiếng còi tàu trên bến cảng
Những con coòng đá lang thang
Và những cánh chim hải âu trên biển
Ngôi mộ cha tôi còn đâu đây
Bom đã cày mất dấu
Cồn cát cũ phôi pha theo tháng năm
Những vết thương còn ẩn náu
Căn nhà xưa tôi nằm ở đâu đây
Bên bờ sông sóng vỗ
Bây giừo sóng vẫn vỗ bên bờ đá
Những lôi smòn xưa đâu rồi ?
Chỉ còn lại cái tháp chuông cũ
Đã từ bỏ chúa trời
Chỉ còn bờ tường thành cũ
Bên hàng phi lau
Chiến tranh đã qua đây như cơm mộng dữ
Chẳng còn tìm thấy đâu thành phố nhỏ của tôi
Những căn nhà mới xây trên nền đất cũ
Tháng năm đi qua chưa hết ngậm ngùi
ĐỀ TẶNG LÀNG QUÊ
Tôi ngợi ca cái hố ủ phân bên chuồng trâu
Những luống cải xanh chen chúc
Cái ao thả vịt
Con lạch cỏ lùm
Bầy cá tràu con long tong
Tôi ngợi ca cái ân phơi thóc
Đôi gióng treo dưới đàn bầu
Chiếc mo cau
Và đống rơm trước mo
Mùa xuân lên men trắng sữa
Bụi bờ tơ giăng
Tôi ngợi ca những cánh đôgnf mạ non
Sương mai lấm hạt
Như hạt chuỗi em đeo thời tuổi ngọc
Thời con sáo chưa sang sông
Ất Dậu 2005
HUẾ - ĐÊM CA TRI ÂM
Yên cương, lục lạc, ráng chiều
Đêm ca tri âm thành cổ
Vó ngựa lấm bùn hóa đá
Dầm dề vườn cỏ non tơ
Một chấm hoa đỏ bất ngờ
Thức dậy cả thời hưng phế
Câu thơ kỵ sĩ
Lốc cốc vó ngựa ven thành
GHI TRÊN NÚI QUYẾT
Ở nơi này thực cũng là mơ
Ta sững lại giữa núi ngàn thành phố.
Thông vẫn reo như từ vạn cổ
Thì thầm chuyện hưng vong
Thế núi, dáng Rồng
Kỳ Lân nhắc đàn voi ra trận
Sông Lam chảy vô hồi, vô hạn
Nhấp nhô thuyền chiến, cờ đào...
Lối đi bước thấp bước cao
Hình dung về Trung Đô huyền thoại
Vết lở lói lờ mờ niên đại
Cây đã xanh từ những chiến hào.
Núi Quyết gập ghềnh đá dựng, dốc cao
Đâu lối Vua gặp Phượng Hoàng về ngự
Em cùng tôi bất ngờ cơn gió
Tựa vào nhau, ngỡ đâu đó Phượng về.
Thơ Đào Phương / Ngô Minh đọc chọn
10. Thơ BẾ KIẾN QUỐC
ĐẾN SỚM
Trên cành lạnh, một mầm xanh nở sớm
Nhìn xung quanh chưa thấy nắng lên hồng
Chiếc lá mới giữa úa tàn rơi rụng
Đợi xuân về - chịu rét suốt mùa đông
Không khác được, chót là người đến sớm
Chẳng mong chi số phận sẽ nuông chiều
Mải nghe lắng những tiếng gì xa lắm
Sống trọn mình theo luật của thương yêu
Và cứ tưởng rằng mùa đông đã hết
Không lo xa gió bấc bổ sung về
Chiếc lá mới đầu cành tê giá buốt
Trong thân mình – dòng nhựa ấm say mê
Mùa đông còn chưa qua. Anh là người đến sớm
Vui cùng buồn theo cách của tương lai
Với thói cũ anh trở thành lạc lõng
Bị ghét ghen, lườm nguýt, bị chê cười
Mặc kệ hết! Cái mầm xanh rất mới
Sẽ gọi bao chồi nõn thức trong vườn.
Mùa đông nhất định qua, nhất định mùa xuân tới.
Nhưng nhờ anh, mùa xuân tới mau hơn...
HOA HUỆ
Hoa huệ trắng. Và bức tường cũng trắng.
Sao bóng hoa trên tường lại đen?
Em đừng nhìn đi đâu nữa em
Anh không biết vì sao anh có lỗi
Nhưng mãi mãi vẫn còn câu hỏi:
Sao bóng hoa trên tường lại đen...
KHÔNG ĐỀ 1
Tôi phải đi một ngày khi đã tận
Yêu đã xong, ân oán cũng xong rồi
Tôi tịch diệt giữa cõi trần bụi bặm
Ánh hào quang lìa hẳn cảnh luân hồi
Có thương tiếc cũng đừng thương tiếc quá
Buồn đủ buồn như mọi cuộc chia ly
Tôi để lại không mang theo gì cả
Thật nhẹ nhàng như gió lúc ra đi..
Rồi ở chốn xa kia, tôi tha hồ nhớ lại
Từng ngày qua, từng giây phút đã qua
Tất cả thời gian đã dành cho việc ấy
Để khỏi bị cô đơn trong những giải ngân hà.
Thơ Bế Kiến Quốc/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
11. Thơ THÁI NGỌC SAN
KHÁT VỌNG
Cuộc đời là những con đường không lập lại
Nên tôi chẳng dừng bước ở đâu
Những cảnh tượng đi qua, đi qua rất mau
Nhưng khát vọng, ước mơ không hề muốn tắt
Tôi chẳng muốn giam chân dưới mái nhà chật
Cuộc - đời- thường hay sự trễ nãi buồn tênh?
Tôi cứ muốn bắt đầu như đứa trẻ mới làm quen
Dẫu cuộc sống vẫn xưa như quả đất
Tôi muốn hít thở đầy trong mỗi tích tắc
Không để thời gian trốn chạy với mình
Ở trong từng khoảnh khắc của hành tinh
Hàng triệu cái sẽ mất đi, hàng triệu điều sinh nở
Những đổi thay và những tích tụ
Trong tôi hưng phấn cứ tràn đầy
Tôi muốn ôm cả nhân loại trong tay
Như ôm em với tình yêu ngọn lửa
Bầu trời rộng nhưng không rộng quá
Lòng tôi còn rộng đến vô cùng
Tôi hoà tan như hạt muối hoà tan
Trong đại dương nghìn trùng sóng vỗ
Có thể chỉ là ảo ảnh thôi - có thể
Nhưng tình yêu không thể xa vời
Tôi biết thời gian sẽ chẳng đợi tôi
Nên tôi cứ đi và đi mãi
Sợ mai kia đôi chân mỏi
Những buồn vui sẽ chết với cuộc đời
TINH SƯƠNG
Bỗng nhiên tôi thèm khát được bay lên trời
Rồi cùng lúc tan ra trong làn không khí ấy
Mùa thu ơi
Cơn mưa nào vừa rớt hột đêm qua
Lá đầu cành xanh như tóc em thuở trước
Thuở tôi chưa biết em bao giờ
Con đường bỗng đẹp hơn, cuộc đời bỗng đẹp hơn
Đừng nhớ lại gì, đừng khuấy động gì thêm
Hãy để yên cho mùi hương hoa ấy
Mùi hương hoa vừa mới nở trong đêm
Hà Nội, 9-85
ĐỒNG HỚI CỦA TÔI
Tôi có tuổi thơ ở đấy
Hai mươi năm còn vang tiếng còi tàu trên bến cảng
Những con coòng đá lang thang
Và những cánh chim hải âu trên biển
Ngôi mộ cha tôi còn đâu đây
Bom đã cày mất dấu
Cồn cát cũ phôi pha theo tháng năm
Những vết thương còn ẩn náu
Căn nhà xưa tôi nằm ở đâu đây
Bên bờ sông sóng vỗ
Bây giừo sóng vẫn vỗ bên bờ đá
Những lôi smòn xưa đâu rồi ?
Chỉ còn lại cái tháp chuông cũ
Đã từ bỏ chúa trời
Chỉ còn bờ tường thành cũ
Bên hàng phi lau
Chiến tranh đã qua đây như cơm mộng dữ
Chẳng còn tìm thấy đâu thành phố nhỏ của tôi
Những căn nhà mới xây trên nền đất cũ
Tháng năm đi qua chưa hết ngậm ngùi
ĐỀ TẶNG LÀNG QUÊ
Tôi ngợi ca cái hố ủ phân bên chuồng trâu
Những luống cải xanh chen chúc
Cái ao thả vịt
Con lạch cỏ lùm
Bầy cá tràu con long tong
Tôi ngợi ca cái ân phơi thóc
Đôi gióng treo dưới đàn bầu
Chiếc mo cau
Và đống rơm trước mo
Mùa xuân lên men trắng sữa
Bụi bờ tơ giăng
Tôi ngợi ca những cánh đôgnf mạ non
Sương mai lấm hạt
Như hạt chuỗi em đeo thời tuổi ngọc
Thời con sáo chưa sang sông
Ất Dậu 2005
Thơ Thái Ngọc San / Ngô Minh đọc chọn
12. Thơ LƯU QUANG VŨ
VIỆT NAM ƠI
Những áo quần rách rưới
Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
Chiều mờ sương léo lắt đèn dầu
Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
Lèo tèo mì luộc canh rau.
Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
Dòng sông đen nước cạn
Tiếng loa đầu dốc lạnh
Tin chiến trận miền xa.
Những người đi chưa về
Những quả bom những hầm hào sụt lở
Những tên tướng những lời hăm dọa
Người ta định làm gì Người nữa
Việt Nam ơi?
Mấy mươi năm đã mấy lớp người
Chia lìa gục ngã
Đã tận cùng nỗi khổ
Người ta còn muốn gì Người nữa
Việt Nam ơi?
Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
Gắng tin tưởng, nhưng lòng tôi có hạn
Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi!
Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi!
Tôi làm sao sống được nếu xa Người
Như giọt nước đậu vào bụi cỏ
Như châu chấu ôm ghì bông lúa
Người đẩy tôi ra tôi lại bám lấy Người
Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
Việt Nam ơi?
Không vì tôi đau khổ rã rời
Mà người ghét bỏ?
Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi!
Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
Tất cả sẽ ra sao
Mảnh đất nghèo máu ứa
Người sẽ đi đến đâu
Hả Việt Nam khốn khổ?
Đến bao giờ bông lúa
Là tình yêu của Người?
Đến bao giờ ngày vui
Như chim về bên cửa?
Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?
Đến bao giờ đến bao giờ nữa
Việt Nam ơi?
TIỀNG VIỆT
Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.
Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.
"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt"
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.
Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.
Tiếng tha thiết nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.
Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.
... Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.
Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá, môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình!
Thơ Lưu Quang Vũ/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
/ CÒN TIẾP/
12. Thơ LƯU QUANG VŨ
VIỆT NAM ƠI
Những áo quần rách rưới
Những hàng cây đắm mình vào bóng tối
Chiều mờ sương léo lắt đèn dầu
Lũ trẻ ngồi quanh mâm gỗ
Lèo tèo mì luộc canh rau.
Mấy mươi năm vẫn mái tranh này
Dòng sông đen nước cạn
Tiếng loa đầu dốc lạnh
Tin chiến trận miền xa.
Những người đi chưa về
Những quả bom những hầm hào sụt lở
Những tên tướng những lời hăm dọa
Người ta định làm gì Người nữa
Việt Nam ơi?
Mấy mươi năm đã mấy lớp người
Chia lìa gục ngã
Đã tận cùng nỗi khổ
Người ta còn muốn gì Người nữa
Việt Nam ơi?
Người đau thương, tôi gắng gượng mỉm cười
Gắng tin tưởng, nhưng lòng tôi có hạn
Chiều nay lạnh, tôi nghẹn ngào muốn khóc
Xin Người tha thứ, Việt Nam ơi!
Tổ quốc là nơi tỏa bóng yên vui
Nơi nghĩ đến lòng ta yên tĩnh nhất
Nhưng nghĩ đến Người lòng tôi rách nát
Xin Người đừng trách giận, Việt Nam ơi!
Tôi làm sao sống được nếu xa Người
Như giọt nước đậu vào bụi cỏ
Như châu chấu ôm ghì bông lúa
Người đẩy tôi ra tôi lại bám lấy Người
Không vì thế mà Người khinh tôi chứ
Việt Nam ơi?
Không vì tôi đau khổ rã rời
Mà người ghét bỏ?
Xin Người đừng nhìn tôi như kẻ lạ
Xin Người đừng ghẻ lạnh, Việt Nam ơi!
Người có triệu chúng tôi, tôi chỉ có một Người
Tất cả sẽ ra sao
Mảnh đất nghèo máu ứa
Người sẽ đi đến đâu
Hả Việt Nam khốn khổ?
Đến bao giờ bông lúa
Là tình yêu của Người?
Đến bao giờ ngày vui
Như chim về bên cửa?
Đến bao giờ Người mới được nghỉ ngơi
Trong nắng ấm và tiếng cười trẻ nhỏ?
Đến bao giờ đến bao giờ nữa
Việt Nam ơi?
TIỀNG VIỆT
Tiếng Việt gọi trong hoàng hôn khói sẫm
Cánh đồng xa cò trắng rủ nhau về
Có con nghé trên lưng bùn ướt đẫm
Nghe xạc xào gió thổi giữa cau tre.
Tiếng kéo gỗ nhọc nhằn trên bãi nắng
Tiếng gọi đò sông vắng bến lau khuya
Tiếng lụa xé đau lòng thoi sợi trắng
Tiếng dập dồn nước lũ xoáy chân đê.
Tiếng cha dặn khi vun cành nhóm lửa
Khi hun thuyền, gieo mạ, lúc đưa nôi
Tiếng mưa dội ào ào trên mái cọ
Nón ai xa thăm thẳm ở bên trời.
"Ðá cheo leo trâu trèo trâu trượt"
Ði mòn đàng dứt cỏ đợi người thương
Ðây muối mặn gừng cay lòng khế xót
Ta như chim trong tiếng Việt như rừng.
Chưa chữ viết đã vẹn tròn tiếng nói
Vầng trăng cao đêm cá lặn sao mờ
Ôi tiếng Việt như đất cày, như lụa
Óng tre ngà và mềm mại như tơ.
Tiếng tha thiết nói thường nghe như hát
Kể mọi điều bằng ríu rít âm thanh
Như gió nước không thể nào nắm bắt
Dấu huyền trầm, dấu ngã chênh vênh.
Dấu hỏi dựng suốt ngàn đời lửa cháy
Một tiếng vườn rợp bóng lá cành vươn
Nghe mát lịm ở đầu môi tiếng suối
Tiếng heo may gợi nhớ những con đường.
Một đảo nhỏ xa xôi ngoài biển rộng
Vẫn tiếng làng tiếng nước của riêng ta
Tiếng chẳng mất khi Loa thành đã mất
Nàng Mỵ Châu quỳ xuống lạy cha già
Tiếng thao thức lòng trai ôm ngọc sáng
Dưới cát vùi sóng dập chẳng hề nguôi
Tiếng tủi cực kẻ ăn cầu ngủ quán
Thành Nguyễn Du vằng vặc nỗi thương đời.
... Buồm lộng sóng xô, mai về trúc nhớ
Phá cũi lồng vời vợi cánh chim bay
Tiếng nghẹn ngào như đời mẹ đắng cay
Tiếng trong trẻo như hồn dân tộc Việt.
Mỗi sớm dậy nghe bốn bề thân thiết
Người qua đường chung tiếng Việt cùng tôi
Như vị muối chung lòng biển mặn
Như dòng sông thương mến chảy muôn đời.
Ai thuở trước nói những lời thứ nhất
Còn thô sơ như mảnh đá thay rìu
Ðiều anh nói hôm nay, chiều sẽ tắt
Ai người sau nói tiếp những lời yêu?
Ai phiêu bạt nơi chân trời góc biển
Có gọi thầm tiếng Việt mỗi đêm khuya?
Ai ở phía bên kia cầm súng khác
Cùng tôi trong tiếng Việt quay về.
Ôi tiếng Việt suốt đời tôi mắc nợ
Quên nỗi mình quên áo mặc cơm ăn
Trời xanh quá, môi tôi hồi hộp quá
Tiếng Việt ơi, tiếng Việt ân tình!
Thơ Lưu Quang Vũ/ Hoàng Xuân Họa đọc chọn
/ CÒN TIẾP/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét