Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/Thơ Dã Phong Bình/ Trần Bương/ Bùi Hạnh Cẩn

tho ban tho

NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
 THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
2. Dã Phong Bình/ 80
3. Trần Bương/ 82
4. Bùi Hạnh Cẩn/ 83


2. Thơ
DÃ PHONG BÌNH


LỠ MỘT CƠN SAY


Nét buồn giăng trên mi mắt
Nửa chén sầu thắt chặt những ưu tư
Phố lên đèn
Lối cũ
Mảnh hồn loang ra những nét buồn cũ kĩ

Mấy phút say rồi
Lấp loáng rơi những gì ta cố giấu
Tay mân mê
Đóa sao kia hay hình bóng ban đầu
Ở nơi nao! Nửa tình trong lặng lẽ

Thôi ta về
Nuối tiếc chi chỉ là cơn mộng mị
Đê mê khi nồng lên chén đắng
Uống nữa đi! Hỡi người tri kỉ
Lẻ loi gì! Ta ngắm gió vờn trăng

Cố nén nụ cười trong lẳng lặng
Gửi tình xa đằng đẵng mịt mờ
Cánh sóng cười, hờn dỗi bâng quơ
Có phải rằng đã lỡ một cơn say.



MỘT MẢNH


Tưởng vui thực tại đêm nay
Rượu thơm cạn chén khi say mới về
Cuộc đời lắm những cơn mê
Sợ mai lạc mất tái tê cõi lòng
Tình đời có có không không
Liêu xiêu một bước ngoái trông một người
Mỉm cười chung lại cuộc vui
Tình gần ta hát xa xôi tình buồn
Dìu nhau vứt bỏ đau thương
Mai về cát bụi tình vương cõi lòng

Bạn hữu khắc khoải chờ mong
Rượu cay đã uống mà không thấy người
Trăng già rũ rượi buông lơi
Biển ca tình khúc muôn đời cát nghe.


Thơ Dã Phong Bình/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn


3. Thơ TRẦN BƯƠNG

NGỌN ĐÈN


thắp đèn nhìn bóng gọi cha
nhớ chồng thương trẻ hóa ra hại đời
nỗi oan kêu chẳng đến trời
tắt đèn, chớ vội tin lời trẻ con!

HÒ KHOAN

sáng trăng trải chiếu hò khoan
trai xa chọc ghẹo gái làng ví von
nặng lời hẹn biển thề non
số em vẫn số sớm con muộn chồng

THẦN TƯỢNG



chẳng tin cởi áo ra xem
 
mọt ăn mối gặm ngực em tơi bời
  khói hương bay bổng lên trời
nghe trong gỗ mục tiếng cười thần linh

Thơ Trần Bương/ Thạch Đà đọc chọn


Thơ BÙI HẠNH CẨN (1921)


NGƯỜI CHỊ HỌ


Tôi có người chị họ
Nhà ở bến sông Xưa
Chị mồ côi mẹ khi còn nhỏ
Sống cạnh người cha quá hững hờ
Cái cảnh con chồng dì ghẻ ấy
Mấy đời bánh đúc có xương chưa?
Cho nên những lúc tôi qua đấy
Bên mảnh guồng tơ dáng thẫn thờ
Chị bảo : Đời mình Thanh có thấy
Mai ngày cũng rối như sợi tơ
Có ngày gió gió mưa mưa
Đôi bàn tay nhỏ thoi đưa nhịp nhàng
Chị tôi ngồi dệt tơ vàng
Tiếng ru hàng xóm vọng sang bên nhà
Thân em như hạt mưa sa
Hạt vào vườn cải hạt ra ruộng đào
“ Thân em như tấm lụa đào
 Phất phơ giữa chọ biết vào tay ai?”


Từ đó thế là thôi
Tôi dời ra mé biển
Một chiều nơi xa xôi
Nghe người ta kể chuyện
Hồi cuối năm vừa rồi
Giặc tràn Xưa hai chuyến

Lần trươc tôi về quê
Sang làng Xưa thăm bác
Nắng úa mươi bờ tre
Gió chiều lên xào xạc
Lá xém mấy hàng cau
Mảnh vườn dâu ngơ ngác
Khung cửi nhện giăng màn
Guồng tơ nằm lệch lạc
Tôi hỏi: Chị con đâu?
Bác rằng : Đi công tác.

Người con gái trẻ mơ buồn ấy
Hẳn đã căm hờn một sớm đông
Ngùn ngụt bốn trời trông lửa cháy
Làng thiêu nhà đố  giận sôi lòng
Đàn con hàng xóm hờ cha mẹ
Anh chị gào em, vợ khóc chồng
Đêm đêm nghe tiếng hờ rên rỉ
Phận gái như mình có vẹn không?
Tôi còn nên viết gì chăng nhỉ
Chị đã lên đường với núi sông

1947


HẸN


Hẹn hò nửa phút đơn sai
Tiêu hao hết cả mười hai tháng thề
Thử lầm lạc bước cung mê
Người không tới nữa tôi về gặp tôi.


MÂY

Ơ người sao nhỉ như mây
Ném ngang mái tóc mà bay tơi bời
Thảo nào khi hạt mưa rơi
Làm cô gái đẹp cung trời lệ sa
Những gì lắng giữa lòng hoa
Là hương duyên đó hay là mây mưa
Vườn trần may quá đung đưa
Gió vèo một trận tôi chưa quen người


NHỚ


Gửi chùm hoa gấm làm duyên
Nhờ con bươm bướm sang bên xứ người
Nào ngờ bướm mải rong chơi
Xứ người pháo cưới nổ mười hôm xưa.


PHƯƠNG NAM HÀNH*


Lần đầu lênh đênh qua biển rộng
Đón nhau Vĩnh Long dừa mông mênh
Lần hai dặm ngàn đường xuyên Viêt
Đón nhau đang đông chợ Bến Thành
Lần này trời mây lại rong ruổi
Đón nhau Bến Nghé ánh mắt xanh
Cho dù mái đầu càng bạc trắng
Càng cao giọng hát Phương Nam hành

Nhớ quá nửa đời rồi thế đấy
Mà sao mà sao lại qua nhanh
Ngày ấy tôi một gã làm ảnh
Bốn phương mờ mịt chưa hiện hình
Vào đây mấy tháng trời lưu lạc
Vẫn nhớ bà con cưu mang mình
Nhớ cô hang phở bên Khánh Hội
Nhớ anh thợ giày Sa – bua – ranh
Nhớ chàng viết báo đường Phú Nhuận
Nhớ người lái xe rừng Lộc Ninh…
Họ tên quê quán không nhớ đủ
Ai khuất, ai còn, ai khổ vinh
Ơn ai biết lấy chi đền trọn
Chê cũng đành thôi trách cũng đành
Ngày ấy trên đường tôi về Bắc
Nguyễn Bính, Huyền trân vô xứ Thanh
Trát phấn đeo râu… Bính đóng kịch
Cầm loa ngó vở…Trân thuyết minh
Mấy Bóng giai nhân ** chả khuất bóng
Thảm bay*** nổi gió không nổi danh
Huyền Trân giờ theo Trần công chúa
Vào sâu Ngàn lẻ một đêm trinh
Nguyễn Bính con nhà nho cũ ấy
Tìm cô hái mơ Hinh - Bồng - Doanh

Chuyện cũ gọi là nhắc đôi chút
Trang đời trước mặt còn thênh thênh
Một câu đùa vui xin chép nốt
Viết lách, vẽ vời , Ma – két – tinh
Sử thi, giao thừa … trời hửng sang
Thì tăm tối mấy chả sang canh
Miền Bắc đào đỏ thơm má gái
Miên Nam mai vàng vẫy trai lành
Ta lại nhìn ta Nam Bắc hội
Hôm nay thành phố Hồ Chí Minh
Gửi nhau mượn tạm lời thơ cũ:
Nhất áp Xuân giao vạn lý tình****

(Khách sạn bên nghé đêm 22 tháng Chạp Canh Ngọ)

*Bài đăng trên báo Tuổi Trẻ ( Sài gòn 1991)
**Bóng giai nhân : tên vở kịch viết chung của Nguyễn Bính
*** Thảm bay: một bộ phim màu , dựa theo chuyện “ Một nghìn lẻ một đêm”
**** Nhất áp xuân giao vạn lý tình , tạm dịch: Một chén men xuân vạn dặm tình

Thơ Bùi hạnh Cẩn/ BNN đọc chọn

/ CÒN TIẾP/

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét