NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm
tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên
và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
9. Ngô Bảo Đài/ 98
10. Hoàng Tấn Đạt/ 105
11. Dương Xuân Định/ 108
9. Thơ NGÔ BẢO ĐÀI
SAO TÔI LẠI NHỚ EM ĐẾN THẾ?!
Qua dập dềnh bao chuyến dọc ngang
Sông tình dài và biển tình thì rộng
Mây cuộn bời bời, gió quay chong chóng
Sao lúc này tôi lại chỉ nhớ em?!
Em không là tiên. Em cũng chả thành tiên
Một bình thường giữa bình thường muôn vạn
Một người bạn như muôn vàn người bạn.
Sao sâu kín lặng thầm trong tôi lại chỉ em?!
Cắc cớ chiều đông gió tạt ngang thềm
Bàn chân đưa tôi về phương em vô định
Trời ngơ ngác gió sương em giá lạnh
Đất bơ vơ hoàng hôn em mong manh.
Em bước thản nhiên qua bề bộn thác ghềnh
Một mình trầm tư, một mình lặng lẽ
Nét cười vui thoáng nỗi niềm cô lẻ
Bình yên em giữa phố cổ thay mùa.
Hà Thành nắng...
rồi Hà Thành mưa...
Tóc xõa bông lau chiều tà buông gió
Chân trời tãi hoàng hôn tím đỏ
Em thảnh thơi vun cây đời xum xuê
Trời chuốc men say, đất bỏ bùa mê
Xui tôi gặp em cuối nẻo
Cung đàn rung lạc điệu
Nhịp xuân cuốn hồn tôi phiêu du …
Xin đất trời đừng chợt gió chợt mưa
Xin Thần Phật ban phép màu linh nghiệm
Xin
biệt ly đừng đến
Để một khắc đời cho tôi cho em!
Ngày tiếp ngày rồi đêm lại đêm
Sao tôi nhớ em đến thế?!
LẶNG ĐÊM
Lặng câm đêm tình...
Lưỡi trai trăng lửng lơ mép bể
Bọt nước rưng rưng mắt lệ
Cong cong mềm mịn bờ êm.
Sóng nghịch đùa bàn chân đêm
Cát trắng lân tinh trêu ngươi nhấp nháy
Giọt xanh rơi nát bấy
Luân vũ đêm
chơi vơi
biển
dập dờn.
Biển riết vòng ôm
Vòng ôm gió mây trao gửi
Vòng ôm đất trời đắm đuối
Nồng nàn em và khao khát anh.
Và tình
biếc xanh.
Và duyên
vòm mây cánh võng.
Và... cồn cào
nỗi nhớ bỏng rẫy chiều ngộp nắng.
Lưu luyến hương tình
đêm
xoắn xuýt
mặn mòi.
Gặn gặn
Xa xôi
Em và Anh
Thăm thẳm.
Lặng câm đêm
lặng câm tình
cháy bỏng.
TÔI TÌM CHIỀU MƯA...
Bẻ vụn chiều gửi gió xa bay
Tựa cửa đếm tong tong mưa hạt
Sũng nước bốn bề sao trời vẫn khát
Mịt mù ai biền biệt chân mây.
Bẻ vụn chiều gửi gió xa bay
Tựa cửa nghé chim chiều sã cánh
Heo may đâu mà trời se lạnh
Mông lung người góc bể xa xăm…
Nỗi nhớ u hoài, nỗi nhớ lặng câm.
Đắp điếm than hồng núi lửa
Nước mắt cay ngập ngừng rơi dang dở
Mặn mòi nào cho niềm riêng sớt chia…
Thăm thẳm tình côi cút đi về
Hoa cỏ rạc mùa yêu tàn lụi
Xoắn vặn đời rắn câng đá núi
Suối sông nào nắng cháy tận cùng đau?!
... Bẻ vụn chiều buồn ném xuống vực sâu
Kết thu mưa cầu vồng màu lửa
Lục tung toé ráng chiều bến hứa.
Tôi tìm người...
Chiều mưa
Riêng tôi!
THẢNG
CÓ LÚC NÀO EM NHỚ TÔI KHÔNG?
Thảng có lúc nào em nhớ tôi không?
Mà rát bỏng tôi như chạm vào kiến lửa
Cốm non xanh, bưởi đào, hồng sắc đỏ
Tháng Tám thu xui lòng nao nao
Chót vót mây dán chặt vòm cao
Lãng đãng nắng rải vàng thu hanh nắng
Nín câm em nén nhớ thương cõi lặng
Bởi bời tôi bọt sóng trắng toé tung..
Thảng có lúc nào em nhớ tôi không?
Nỗi nhớ pha lê lấp lánh
Nỗi nhớ vàn muôn ảo ảnh
Nỗi nhớ chúng mình gần gặn.. mịt mờ xa.
Ráng hồng ôm cây lá cỏ hoa
Bảng làng chiều đồng nội
Gấp gáp bàn chân bước vội
Em một mình về cuối nẻo lênh đênh.
Ván đời chênh vênh
chao nghiêng tháng ngày lầm lũi
Gió thu chiều bồng bềnh sương khói
Réo rắt êm đềm ca khúc xanh non
Thảng có lúc nào em chợt bồn chồn
Khắc khoải nhớ chín chiều xa ngái
Trái tim trở về non tơ khờ dại
Khát khao mơ mộng tuổi mười lăm!?
Em ơi!
- Mai là Rằm
Méo tròn trăng em đừng để ý
Xin giữ trọn đầu nguồn cuối bể
Cho muộn thu
vàng nắng
dịu dàng tươi!
Thảng có lúc nào em chợt nhớ tôi?!
NAM MÔ A DI ĐÀ
Thu vàng
giấu sắc đâu?
Sao lặng lờ không nói
Thu tình đằm nông sâu?
Người ơi! Xin chớ hỏi.
Chỉ biết men thu say
Sắc không bung rường mối.
Chỉ biết rượu thu nồng
Sân Thiền mây rẽ lối.
Phật độ bước chân em
Cỏ hoa xanh mướt mát
Trời thắp sao sáng đèn
Lấp lánh sương vẹn giọt.
Gió ấm lọt gác chuông
Ngân nga Kinh Bát nhã
Nắng hồng nghé tam quan
Lốc cốc khua mõ cá...
Nam mô A Di Đà
Tan lạnh lùng băng giá!
Thơ Ngô Bảo Đài/ BNN đọc chọn
10. Thơ HOÀNG TẤN ĐẠT
ĐIỀU CHẲNG THỂ NGỜ
Chằng thể ngờ có ngày hôm nay
Ngồi trên máy bay con về với mẹ
Như một kẻ sinh nhằm thế kỷ
Trên đường đời lạc bước phía hoàng hôn
Nhớ những ngày chìm nổi giữa đại dương
Sống và chết chòng chành trong
gang tấc
Nước Mỹ xa vời biển khơi trước mặt
Chẳng thể ngờ còn có được hôm nay
New York – Sài Gòn nối lại những đường bay
Máu sẽ chảy về tim chim sẽ tìm về tổ
Thương đôi mắt của những người viễn xứ
Đăm đắm nhìn quê mẹ phía xa xăm
Lịch sử đi qua dâu bể thăng trầm
Kẻ khóc người cười đều là con của mẹ
Cái oan nghiệt của nỗi đau trần thế
Hãy xóa sạch trong lòng cùng mở rộng
vòng tay
Còn trong ta muối mặn gừng cay
Để vươn tới những ngày tươi đẹp nhất
Đánh thức đại dương phủ xanh mặt đất
Cho con Lạc cháu Hồng sánh bước với năm
châu
Từ bãi trước đi về bãi Sau
Đường lấn biển đẹp như tranh vẽ
Thành phố Vũng Tàu – một thành phố trẻ
Đang từng ngày đổi thịt thay da
Điều chẳng thể ngờ còn đẹp mãi trong
ta!
VÀO THU
Đường quê lá úa rụng đầy
Tiếng ve đọng dưới hàng cây tan
rồi
Thẫn thờ nhìn lá vàng rơi
Lơ thơ cúc nở đón trời vào thu
Buồn trông sen ở trong hồ
Héo hon gương lép xác xơ lá tàn
Trời thăm thẳm nước mênh mang
Chơi vơi nỗi nhớ mơ màng bóng ai
Gió lan theo tiếng thở dài
Bâng khuâng nuối tiếc một thời xa xăm
Tình ta như ánh trăng rằm
Xốn xang thỏ ngọc tung tăng Cuội già
Nụ cười tia chớp lóe qua
Nửa phần thế kỷ ngỡ là chiêm bao
Có gì giữ lại mà trao
Lời thề son sắt thuở nào gió đưa
Em còn nhớ đến Thu xưa
Hây hây gió thổi lững lờ mây bay
Nồng nàn tay ấm bàn tay
Mặc cho thảo mộc đang thay lá vàng
Nỗi buồn từng sợi ai đan
Để cho tấm áo thời gian bạc màu
Có còn giữ đươc trong nhau
Chút hương vị mối tình đầu vào thu!
Thơ Hoàng Tấn Đạt/ Tác giả gửi bài
11. Thơ DƯƠNG XUÂN ĐỊNH
BỔ SUNG BÀI ĐỊA LÝ CHO CON
(tặng hai con Thế Nguyên, Minh Triết)
Khi con học địa lý phần trái đất
Những chí tuyến, địa cực, Nam-Bắc bán cầu
Chắc con nhớ về điều gần gũi nhất
Quê hương mình nằm ở nơi đâu.
Khi con định nghĩa tài nguyên và đường xích đạo
Con hiểu gì không, nỗi đau những dân tộc da màu
Khi mật độ cư dân mỗi ngày thêm dày đặc
Nhân lọai của hành tinh này biết có thương nhau.
Nhưng thôi !
Con còn nhỏ, ba chỉ cần con hiểu :
Có ai chọn cho mình cha mẹ được đâu !
KG, 3.1992
KÝ ỨC BỐN MÙA
Châm ngọn nến hồng
thắp một mùa xuân ấm
vờ quên ngoài kia, vườn mộng
cây lá thì thầm,
xa thẳm một cành hoa.
Gió
vô tình
thổi tạt nét kiêu sa
ai đốt chiều lửa hạ
bao cánh phượng rơi
cháy mãi chiều về.
vai vương vào mùa thu
gầy một trời ảo vọng
mắt ai vàng
hoen đỏ một dòng sông.
Bản
thánh ca mùa đông
rét cả màu áo mới
buốt nét cười mong đợi
lối về xưa…
chân bước bồi hồi.
SG, 6.2000
Thơ Dương Xuân Định/ Tác giả gửi bài
(CÒN TIẾP)
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014
C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
9. Ngô Bảo Đài/ 98
10. Hoàng Tấn Đạt/ 105
11. Dương Xuân Định/ 108
Để một khắc đời cho tôi cho em!
Ngày tiếp ngày rồi đêm lại đêm
Sao tôi nhớ em đến thế?!
LẶNG ĐÊM
Lặng câm đêm tình...
Lưỡi trai trăng lửng lơ mép bể
Bọt nước rưng rưng mắt lệ
Cong cong mềm mịn bờ êm.
Sóng nghịch đùa bàn chân đêm
Cát trắng lân tinh trêu ngươi nhấp nháy
Giọt xanh rơi nát bấy
Luân vũ đêm
chơi vơi
biển
dập dờn.
Biển riết vòng ôm
Vòng ôm gió mây trao gửi
Vòng ôm đất trời đắm đuối
Nồng nàn em và khao khát anh.
Và tình
biếc xanh.
Và duyên
vòm mây cánh võng.
Và... cồn cào
nỗi nhớ bỏng rẫy chiều ngộp nắng.
Lưu luyến hương tình
đêm
xoắn xuýt
mặn mòi.
Gặn gặn
Xa xôi
Em và Anh
Thăm thẳm.
Lặng câm đêm
lặng câm tình
cháy bỏng.
TÔI TÌM CHIỀU MƯA...
Bẻ vụn chiều gửi gió xa bay
Tựa cửa đếm tong tong mưa hạt
Sũng nước bốn bề sao trời vẫn khát
Mịt mù ai biền biệt chân mây.
Bẻ vụn chiều gửi gió xa bay
Tựa cửa nghé chim chiều sã cánh
Heo may đâu mà trời se lạnh
Mông lung người góc bể xa xăm…
Nỗi nhớ u hoài, nỗi nhớ lặng câm.
Đắp điếm than hồng núi lửa
Nước mắt cay ngập ngừng rơi dang dở
Mặn mòi nào cho niềm riêng sớt chia…
Thăm thẳm tình côi cút đi về
Hoa cỏ rạc mùa yêu tàn lụi
Xoắn vặn đời rắn câng đá núi
Suối sông nào nắng cháy tận cùng đau?!
... Bẻ vụn chiều buồn ném xuống vực sâu
Kết thu mưa cầu vồng màu lửa
Lục tung toé ráng chiều bến hứa.
Tôi tìm người...
Chiều mưa
Riêng tôi!
THẢNG CÓ LÚC NÀO EM NHỚ TÔI KHÔNG?
Thảng có lúc nào em nhớ tôi không?
Mà rát bỏng tôi như chạm vào kiến lửa
Cốm non xanh, bưởi đào, hồng sắc đỏ
Tháng Tám thu xui lòng nao nao
Chót vót mây dán chặt vòm cao
Lãng đãng nắng rải vàng thu hanh nắng
Nín câm em nén nhớ thương cõi lặng
Bởi bời tôi bọt sóng trắng toé tung..
Thảng có lúc nào em nhớ tôi không?
Nỗi nhớ pha lê lấp lánh
Nỗi nhớ vàn muôn ảo ảnh
Nỗi nhớ chúng mình gần gặn.. mịt mờ xa.
Ráng hồng ôm cây lá cỏ hoa
Bảng làng chiều đồng nội
Gấp gáp bàn chân bước vội
Em một mình về cuối nẻo lênh đênh.
Ván đời chênh vênh
chao nghiêng tháng ngày lầm lũi
Gió thu chiều bồng bềnh sương khói
Réo rắt êm đềm ca khúc xanh non
Thảng có lúc nào em chợt bồn chồn
Khắc khoải nhớ chín chiều xa ngái
Trái tim trở về non tơ khờ dại
Khát khao mơ mộng tuổi mười lăm!?
Em ơi!
- Mai là Rằm
Méo tròn trăng em đừng để ý
Xin giữ trọn đầu nguồn cuối bể
Cho muộn thu
vàng nắng
dịu dàng tươi!
Thảng có lúc nào em chợt nhớ tôi?!
NAM MÔ A DI ĐÀ
Thu vàng giấu sắc đâu?
Sao lặng lờ không nói
Thu tình đằm nông sâu?
Người ơi! Xin chớ hỏi.
Chỉ biết men thu say
Sắc không bung rường mối.
Chỉ biết rượu thu nồng
Sân Thiền mây rẽ lối.
Phật độ bước chân em
Cỏ hoa xanh mướt mát
Trời thắp sao sáng đèn
Lấp lánh sương vẹn giọt.
Gió ấm lọt gác chuông
Ngân nga Kinh Bát nhã
Nắng hồng nghé tam quan
Lốc cốc khua mõ cá...
Nam mô A Di Đà
Tan lạnh lùng băng giá!
Thơ Ngô Bảo Đài/ BNN đọc chọn
10. Thơ HOÀNG TẤN ĐẠT
ĐIỀU CHẲNG THỂ NGỜ
Chằng thể ngờ có ngày hôm nay
Ngồi trên máy bay con về với mẹ
Như một kẻ sinh nhằm thế kỷ
Trên đường đời lạc bước phía hoàng hôn
Nhớ những ngày chìm nổi giữa đại dương
Sống và chết chòng chành trong gang tấc
Nước Mỹ xa vời biển khơi trước mặt
Chẳng thể ngờ còn có được hôm nay
New York – Sài Gòn nối lại những đường bay
Máu sẽ chảy về tim chim sẽ tìm về tổ
Thương đôi mắt của những người viễn xứ
Đăm đắm nhìn quê mẹ phía xa xăm
Lịch sử đi qua dâu bể thăng trầm
Kẻ khóc người cười đều là con của mẹ
Cái oan nghiệt của nỗi đau trần thế
Hãy xóa sạch trong lòng cùng mở rộng vòng tay
Còn trong ta muối mặn gừng cay
Để vươn tới những ngày tươi đẹp nhất
Đánh thức đại dương phủ xanh mặt đất
Cho con Lạc cháu Hồng sánh bước với năm châu
Từ bãi trước đi về bãi Sau
Đường lấn biển đẹp như tranh vẽ
Thành phố Vũng Tàu – một thành phố trẻ
Đang từng ngày đổi thịt thay da
Điều chẳng thể ngờ còn đẹp mãi trong ta!
VÀO THU
Đường quê lá úa rụng đầy
Tiếng ve đọng dưới hàng cây tan rồi
Thẫn thờ nhìn lá vàng rơi
Lơ thơ cúc nở đón trời vào thu
Buồn trông sen ở trong hồ
Héo hon gương lép xác xơ lá tàn
Trời thăm thẳm nước mênh mang
Chơi vơi nỗi nhớ mơ màng bóng ai
Gió lan theo tiếng thở dài
Bâng khuâng nuối tiếc một thời xa xăm
Tình ta như ánh trăng rằm
Xốn xang thỏ ngọc tung tăng Cuội già
Nụ cười tia chớp lóe qua
Nửa phần thế kỷ ngỡ là chiêm bao
Có gì giữ lại mà trao
Lời thề son sắt thuở nào gió đưa
Em còn nhớ đến Thu xưa
Hây hây gió thổi lững lờ mây bay
Nồng nàn tay ấm bàn tay
Mặc cho thảo mộc đang thay lá vàng
Nỗi buồn từng sợi ai đan
Để cho tấm áo thời gian bạc màu
Có còn giữ đươc trong nhau
Chút hương vị mối tình đầu vào thu!
Thơ Hoàng Tấn Đạt/ Tác giả gửi bài
11. Thơ DƯƠNG XUÂN ĐỊNH
BỔ SUNG BÀI ĐỊA LÝ CHO CON
(tặng hai con Thế Nguyên, Minh Triết)
Khi con học địa lý phần trái đất
Những chí tuyến, địa cực, Nam-Bắc bán cầu
Chắc con nhớ về điều gần gũi nhất
Quê hương mình nằm ở nơi đâu.
Khi con định nghĩa tài nguyên và đường xích đạo
Con hiểu gì không, nỗi đau những dân tộc da màu
Khi mật độ cư dân mỗi ngày thêm dày đặc
Nhân lọai của hành tinh này biết có thương nhau.
Nhưng thôi !
Con còn nhỏ, ba chỉ cần con hiểu :
Có ai chọn cho mình cha mẹ được đâu !
KG, 3.1992
KÝ ỨC BỐN MÙA
Châm ngọn nến hồng
thắp một mùa xuân ấm
vờ quên ngoài kia, vườn mộng
cây lá thì thầm,
xa thẳm một cành hoa.
thổi tạt nét kiêu sa
ai đốt chiều lửa hạ
bao cánh phượng rơi
gầy một trời ảo vọng
mắt ai vàng
hoen đỏ một dòng sông.
rét cả màu áo mới
buốt nét cười mong đợi
lối về xưa…
chân bước bồi hồi.
SG, 6.2000
Thơ Dương Xuân Định/ Tác giả gửi bài
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét