Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 15. Tôn Nữ Ngọc Hoa 16.Nguyễn Trọng Hoan 17. Đỗ Hoàng

tho ban tho
NHIỀU TÁC GIẢ

Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
15. Tôn Nữ Ngọc Hoa
16.Nguyễn Trọng Hoan
17. Đỗ Hoàng



15. Thơ TÔN NỮ NGỌC HOA

HÒN THAN


Rất nhiều lần tôi siết tay tôi
Bàn tay phải
Bàn tay trái
Cộm như gai những đốt xương nhỏ nhoi
Và dấu vết nhọc nhằn năm tháng

Rất nhiều lần tôi ngắm nhìn tôi
Gặp trong gương một người nào khác
Ánh mắt xiết đỗi bàng hoàng
Khủng khiếp biết bao roi vọt thời gian

Duy không thể
Dù tôi nỗ lực
Gục vào ngực mình
Nghe nhịp đập trái tim
Chỉ cảm nhận
Điều vô cùng rõ rệt
Sau khung xương gầy
Âm ỉ một hòn than



THƠ VIẾT VỚI BÓNG

Không hẹn mà sao thấy mong
Không chờ mà sao khắc khoải
Ta van. Ta thầm thỉ van
Kỷ niệm vẫn như dòng chảy

Suốt những canh dài canh dài
Ta với bóng ta bầu bạn
Đầy vơi giọt buồn hắt hiu
Ta hỏi lòng mình duyên cớ

Ta nghe như từ quạnh quẽ
Lòng đêm nằng nặng điều chi
Con dế ru hoài điệu khóc
Bờ tre gió lá thầm thì

Ta với bóng ta bầu bạn
Tháng ngày dần lấp tuổi xanh
Một hôm sững sờ thú nhận
Cô dơn thắt buốt tim mình

Thảng thốt đến chừng tuyệt vọng
Đâu rồi ngày ấy vô tư
Ta nhìn úa mòn ánh mắt
Người xa xôi mãi đến giờ


VỜ

Ư thì
Mình cứ vờ yêu
Vờ quay quắt nhớ, vờ kêu tên thầm
Sóng đôi tay cứ vờ cầm
Tiễn chân vờ đứng tần ngần trông theo
Tiếng cười vờ nắng xuân reo
Vờ say hương để liêu xiêu đường về
Vờ hôn đánh thức đam mê
Vờ tiếc nuối. Vờ tái tê. Cứ vờ…

Cứ như đã tự bao giờ
Cứ như gặp lại người xưa một thời
Tháng năm chớp mắt vèo trôi
Vừa thơ trẻ đã ngậm ngùi gầy hao
Vui chưa nếm trọn ngọt ngào
Đã buồn. Buồn đến nôn nao cõi lòng
Được ư! Một đoá phù dung
Mất-rành rành trước muôn trùng sóng xô
Sum vầy thoắt đã bơ vơ
Tình như ngọn gió mơ hồ chớm thu

Trao nhau một chút giả vờ
Thêm quen bớt lạ xui thơ tìm người
Gốc khô may lại nảy chồi
Trống tênh may lại bồi hồi đầy vơi
Ư thì
Mình chỉ vờ thôi
Nữa mai đơn lẻ nên đôi
Lại vờ

Thơ Tôn Nữ Ngọc Hoa / Ngô Minh đọc chọn


16. Thơ NGUYỄN TRỌNG HOAN

NÀY EM TIẾNG LÁ THU VÀNG

Này em nghe lá thu vàng
Dội qua vách bão về ngang nhà mình
Lá reo những chuỗi cười xanh
Tiếng hoa đỏ chói đầu cành buông hương

Này em quả chín trong vườn
Chuyện trò thủ thỉ nghe thơm suốt ngày
Có người đổi cả thơ ngây
Lấy mưa mái dột tre gầy tiếng thương

Này em tay phủi bụi đường
Vén mây cho sáng so gương cùng người
Bao nhiêu thu cũng qua rồi
Nghe xanh ru biếc lại trời thu nay


CHIỀU RỒI

Những bông hoa thay áo
Những đứa trẻ đi nhặt những quả bóng màu
bỏ những mặt trời bé con vào giỏ
Để lại một mình tôi
Trên nóc các nhà cao
Ngày cũng bỏ đi rồi

Tôi với cỏ
Chẳng có gì thu dọn
Ngoài mớ giấy lộn
Và những câu thơ
Khát nắng
Nhớ sỏi đá chân người
Một đời còn lại
Hai túi đầy nước mắt thiên hạ

May mà có em xa xót thương nhau từng sợi tóc
Ta kể chuyện đời lúc nửa đêm
Mười ngón tay em tiếng hát
Nối dài nắng dại những ban mai

9/9/2014


NGÕ CŨ

Nơi ấy bông hoa đã mở cánh đầu tiên
Bên bức tường bão đổ
Mỗi ngày là những giấc mơ có thật
Trong ngôi nhà nửa mái
Em đã trải đầy trăng .

Mối tình xưa vắt qua hai thế kỷ
Thời ấy đông vui bao nhiêu bạn bè .
Ôi những sông biển đâu rồi
Lưa thưa sao chiều
Còn ai nhớ !

Em ngút ngát xa nào , tôi phố bụi
Lẻ loi bạc thếch một hè đường
Mà sao ngõ cũ
vết xước thời thơ trẻ
mấy mươi năm sau còn mưng tấy
những chiều gạch cua
Trong cơn sốt tôi lại nghe tiếng gọi
bông hoa xưa mở cánh đầu tiên ...

12/7/2014

 Thơ Nguyễn Trọng Hoan/ Tác giả gửi bài


16. Thơ ĐỖ HOÀNG

NHẶT TỪ BÙN


Nhặt từ bùn
bông sen trắng , bông sen hồng…
hương thơm nghìn năm
nhặt từ bùn
hòn than đen nhánh nắng trời
cánh rừng đại ngàn còn in dấu
biết đốt những mùa đông sưởi nồng trái đất
nhặt từ bùn hạt thóc
nằm trong tối đen hơn triệu năm
đến hôm nay
qua hơi ấm bàn tay người lại mọc
để mùa màng thêm hạt
như tình yêu ủ chín bất ngờ
và cũng bất ngờ
nhặt từ bùn
những câu thơ
thời gian không hóa thạch!


4-1984


BỐN MÙA HOA 

Khi mùi hoa thị thơm xa
Là thu êm ả quê ta lại gần
Khi hoa dâu lấm tấm cành
Là đông giá lạnh heo hanh cuối đồi
Khi hoa cau nở trắng trời
Là mùa xuân của trăm nơi lại về
Rồi hoa sim tím đồi khe
Rỡ ràng sắc nắng mùa hè lại sang
Cỏ cây thầm bảo dịu dàng
Với ai gắn bó tình thương núi đồi
Tháng ngày anh sống em ơi!
Thời gian biết nói bao lời thầm riêng
Một ngày anh lắng lời em
Cái ngày đẹp ấy có tên bốn mùa.

Thu 1977


NGỦ QUÊN

Không có mặt trời,
Trái đất ngủ quên.
Trong triệu năm băng giá!

Không có con thuyền,
Dòng sông ngủ quên.
Và tự xoá mình khi về biển cả!

Không có người đi,
Con đường ngủ quên.
Rồi cũng tan vào cây cỏ!
Không có tình yêu,
Trái tim ngủ quên.
Bao lứa đôi
Hóa đá!

Huế 1983
Thơ Đỗ Hoàng/ Ngô Minh đọc chọn

/ CÒN TIẾP/



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét