Thứ Năm, 15 tháng 1, 2015

Mời cùng tôn vinh/ Thơ Bạn Thơ 4/ B. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI/ 12. P.N.Thường Đoan/ 13. Trịnh Hoài Giang/ 14. Nguyễn Ngọc Hạnh.

tho ban tho


NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy
(Chủ biên)

THƠ BẠN THƠ.4
Sách dày 320 trang, khổ 20x20, bìa cứng, gồm tập hợp thơ của 10 nhà thơ đã mất và 79 nhà thơ đương thời, do Lý Phương Liên và Nguyễn Nguyên Bảy chủ trương, NXB Hội Nhà Văn ấn hành, lưu chiểu 12.2014

C. THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI


12. P.N.Thường Đoan/ 110
13. Trịnh Hoài Giang/ 112
14.Nguyễn Ngọc Hạnh/ 114


12. Thơ P.N.THƯỜNG ĐOAN


RƯỢU CHỜ


anh ơi nửa cốc rượu tình
nửa môi em ấm nửa hình bóng xa
nửa lòng yêu ướt mưa qua
nửa treo đỉnh thác
nửa ta đợi người
nửa trêu cay đắng ngọt bùi
nửa còn lay lắt chờ lời nồng say
anh ơi rượu cạn đêm dài
kệ đời dâu bể ta say thật thà
cúi hôn trời đất Lâm Hà
tiếng cười em vỡ trăng ngà Đinh Văn


LỜI NHẮN NHỦ TRONG ĐÊM


em mở cửa bước vào nhà
căn phòng nhốt bóng đêm rờn rợn
sờ đâu cũng thấy lạnh
tim nhói đau
khi nghĩ đến người đàn bà nằm cạnh anh đêm nay
hạnh phúc đâu bao giờ chia hai!
em khóa cửa lại
nỗi buồn chia đôi
anh có về hãy mang đi dùm em một nửa


THEO GIÓ BAY VỀ

sao tối qua người lại đến cứa vào vết sẹo cũ
cứa vào nỗi đau tưởng đã không còn đau
hóa ra vết thương còn chứa máu
máu chảy ngây ngây trong nụ cười ngớ ngẩn say
em đâu muốn dẫm lại vườn trăng tháng sáu
đâu muốn gom lá rụng đốt hết vấn vương lần nữa
đâu muốn yêu người như đã một lần yêu
sao tối đó người lại tỏ tình
mùi trái cấm cho nhau líu lưỡi
mắt rắn thôi miên man dại
sao chiều ấy cuồng bạo gấp gáp
bất chấp ngọn đèn thiên đường sẽ tắt
bất chấp sự trừng phạt không tên
mặt trời rang cháy những con thú bằng mây
báo trước ngày kia bão tình tan
người bước lên chiếc cầu vồng mất hút
lòng tạnh như mưa chưa hề trút xuống
gió biển thổi về mùi sóng chết trôi
thổi về mùi trăng ươn sình rục rã
có phải nước mắt sẽ lại đọng trong khe đá
san hô khô máu giữa đại dương
em sẽ khô như những bông đá nâu đính nước mắt dã tràng
khóc cười lần nữa

Thơ PNTĐ/ Dung thị Vân đọc chọn


13. Thơ TRỊNH HOÀI GIANG

CÁNH ĐỒNG QUÊ

Bây giờ ruộng đã Bê tông
Cây đa đã cụt,dòng sông đã què
Mái đình đã phẳng đường xe
Còn đâu cánh võng mà nghe chuông chùa
Hội làng thì đã ngày xưa
Thôi anh đừng có tiễn đưa làm gì
Em chào Thầy mẹ em đi
Làm Ô sin chẳng biết khi nào về
Heo may thổi dọc triền đê
Nghe câu "Dự án" mà tê tái lòng
Người đi thì đã ngàn trùng
Người về đất có còn không mà về ?

Giật mình nửa tỉnh nửa mê
Cánh đồng quê, cánh đồng quê, cánh đồng...
2008

Thơ Trịnh Hoài Giang/ BNN đọc chọn


14. Thơ NGUYỄN NGỌC HẠNH


NHAN SẮC 


Nhan sắc
Thường do trời ban cho
Người đàn bà coi như báu vật
Họ thường tiêu xài nhan sắc của mình
Tuỳ theo mỗi số phận

Nhan sắc em là giấc ngủ nồng của con
Là sự tảo tần đêm mưa chờ chồng
Là sớm khuya thân cò lặn lội
Một đời dầm dãi gió sương

Nhan sắc em chín lịm vào trong
Như quả ngọt đồng làng
Như tầng tầng câu thơ đa nghĩa
Mơ hồ một cõi mênh mang

Em đâu phải hồng nhan
Mà trời trao phận bạc
Thơ tôi không làm thêm nhan sắc
Em cứ lặng thầm mà chín vào trong

Trời không cho đời không ban
Em làm nên nhan sắc riêng mình…



LÀNG

Làng tôi ở ven sông
Bốn bề núi bốn bề yên ắng
Chưa hiểu hết mưa nguồn
Tôi đi về phía biển

Qua bao nhiêu phường phố
Thuộc hêt những tên đường
Người trên phố hàng cây và gió
Đều nhận ra tôi dáng dấp làng quê

Cái làng ấy ra đi cùng tôi
Mà tôi nào hay biết
Chỉ mỗi điều giữa câu thơ tôi viết
Con sông quê bóng núi cứ chập chờn

Xưa tôi sống trong làng
Giờ làng sống trong tôi.


QUA ĐÒ, NHỚ MẸ

Tôi sinh ra
từ bến sông này
Sông thì hẹp
mà quê dài rộng thế
Đời mẹ nhọc nhằn
bao mưa nguồn chớp bể
Ấp ủ đàn con
trong đôi gánh tảo tần
Bóng mẹ gầy
lặn lội bờ song
Đêm giá lạnh
ẵm bồng ru tiếng khóc
Nỗi niềm trôi xuôi
theo con đò dọc
Trôi cả thời thiếu nữ mẹ tôi
Không gọi đò, con gọi mẹ ơi !
Trên bến sông này
ngày xưa mẹ tắm
Nước tận đầu nguồn
chảy ra biển lớn
mang theo phù sa
từ sữa mẹ ngọt ngào
Đau đáu bên lòng
một khúc ca dao
Chợ sớm chợ chiều dãi dầm đời mẹ
Thân cò dạt trôi
bao mùa dâu bể
Mẹ một đời đứng tựa bờ ao
Con trở về lặng lẽ
non cao
Núi vẫn xa xanh
mẹ già không còn nữa
Nghe đâu đây
có tiếng ai vừa gọi
Bếp lửa ngời lên
trong mắt mẹ đang cười
Không gọi đò, con gọi mẹ ơi !
Sông thì hẹp
mà vô bờ đến vậy
Con đi qua hết một thời trai trẻ
Từ chiếc đò lòng mẹ
Qua sông.
Ôi con đò lòng mẹ
mênh mông.

 
Thơ Nguyễn Ngọc Hạnh/ Ngô Minh đọc chọn

(CÒN TIẾP)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét