NHIỀU TÁC GIẢ
Lý Phương Liên-Nguyễn Nguyên Bảy (Chủ biên)
THƠ BẠN THƠ, 5
NXB HỘI NHÀ VĂN
THƠ BẠN THƠ, 5
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Hà Ngọc Anh/ 2. Nguyễn Kim Anh/ 3. AWA / 4. Lâm Bằng/ 5. Đỗ Thị Thanh Bình / 6. Lê Minh Chánh/ 7. Nguyễn Mạnh Chu/ 8. Nguyễn Duy/ 9. Nguyễn Thị Hồng Hà/ 10. Nguyễn Phan Hách/ 11. Trần Trung Hiếu/ 12. Phước Hiếu/ 13. Hoàng Thanh Hương/ 14. Nông Quang Khiêm/ 15. Trần Đăng Khoa/ 16. Nguyễn Trung Kiên/ 17. Huỳnh Thúy Kiều/ 18. Đào Phong Lan/ 19. Mai Văn Lạng/ 20. Du Tử Lê/ 21. Kha Tiệm Ly/ 22. Lữ Thị Mai/ 23. Vi Ánh Ngọc/ 24. Nguyễn Đình Nguộc/ 25. Vân Phi/ 26. Nguyễn Ngọc Phú/ 27. Đoàn Minh Phương/ 28. Đỗ Doãn Phương/ 29. Hằng Phương/ 30. Hiền Phương/ 31. Nguyễn Hải Phương/ 32. Nguyễn Uyên Phương/ 33. Nguyễn Giang san/ 34. Hàm Sơn/ 35. Nguyễn Đăng Thanh/ 36. Phạm Thiên Thư/ 37. Hoàng Thúy/ 38. Trương Công Tưởng/ 39. Phương Uy/ 40. Ngô Thị Thanh Vân/
THƠ BẠN THƠ 5
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI
Vần L,M,N
18. Thơ ĐÀO PHONG LAN
TRỚ TRÊU
Mùa đông giăng võng ngang trời
Đê hàng cây trút những lời chia xa
Và người đi qua đời ta
Như là mắc nợ...
Như là trớ trêu...
Mà môi trót buộc lời yêu
Mà tim trót níu những đều nhớ mong
Qua đò nấn ná dòng sông
Lên bờ nấn ná mênh mông đất trời.
Giá ta cầm tiếng yêu người
Đem đi mà đổi được thời cả tin!
Giờ xa thì biết đâu tìm
Lỡ đem một sợi lạt mềm buộc nhau...
Người xa
Trầu héo, già cau
Trông xa
Cải ở vườn sau úa vàng
Trách thầm cái kiếp đa mang
Yêu nhau chi...
Để...
Lỡ làng nhau ra.
VÀ THỜI GIAN
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên...
hay là...?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
Hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi...
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
VỌNG
Ta đi cuối đất cùng trời
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi
Muốn làm một gã Trương Chi
Mà không biết hát những gì..
Ô hay
Thôi đành nhớ rượu quên say
Cạn buồn... ta lại đổ ngày vào đêm.
Thơ Đào Phong Lan/ Nguyễn Xuân Nha đọc chọn
19. Thơ MAI VĂN LẠNG
NHỚ MẸ
Mẹ giờ về với cỏ xanh
Trời trong mây trắng bỗng thành lang thang
Nén hương cháy giữa chiều hoang
Bốn phương tám hướng mênh mang đất trời
Giêng hai cỏ cứa chân người
Rập đầu lậy cỏ, mẹ tôi đang nằm
Nửa đời cát bụi phong trần
Con về thăm mẹ bớt phần quạnh hiu
Làng ta tan buổi chợ chiều
Hình như bóng mẹ mẹ liêu xiêu đi về
Hoàng hôn líu ríu bước chân
Mẹ ơi lậy mẹ không cần tiễn con
Dần, sàng, thúng, mủng, nong, nia
Vẫn chờ tay mẹ sớm khuya tảo tần
Đường đời lắt lẻo chon von
Xa xa một mảnh trăng non về làng
Cái bống là cái bống bang
à ơi một chiếc lá vàng đang bay.
ĐI TÌM QUAN HỌ
Anh đã ngược quán dốc
Đã ngồi gốc cây đa
Tìm em chiều Kinh Bắc
Hừ hội rằng hừ la
Chiều nhuộm màu thương nhớ
Theo câu hát anh tìm
Nhện giăng tơ nghẽn lối
Cô đơn giữa đồi Lim
Sông Cầu lơ thơ chảy
Mà trái tim rộn ràng
Mắt huyền người lúng liếng
Tình hự là tình tang
Thuyền thúng ơi thuyền thúng
Đêm nay trăng mười ba
Nghe thấm từng vị chát
Những tháng ngày phôi pha
Đành hát câu giã bạn
Mình tự chia tay mình
Để lại chiều Kinh Bắc
Biếc khoảng trời trúc xinh.
Thơ Mai Văn Lạng/ Hòa Phú Yên đọc chọn
20. Thơ DU TỬ LÊ
ĐIỀU DUY NHẤT/ CUỐI ĐỜI/ EM NÊN BIẾT../
TRỚ TRÊU
Mùa đông giăng võng ngang trời
Đê hàng cây trút những lời chia xa
Và người đi qua đời ta
Như là mắc nợ...
Như là trớ trêu...
Mà môi trót buộc lời yêu
Mà tim trót níu những đều nhớ mong
Qua đò nấn ná dòng sông
Lên bờ nấn ná mênh mông đất trời.
Giá ta cầm tiếng yêu người
Đem đi mà đổi được thời cả tin!
Giờ xa thì biết đâu tìm
Lỡ đem một sợi lạt mềm buộc nhau...
Người xa
Trầu héo, già cau
Trông xa
Cải ở vườn sau úa vàng
Trách thầm cái kiếp đa mang
Yêu nhau chi...
Để...
Lỡ làng nhau ra.
VÀ THỜI GIAN
Người đi về hướng sương rơi
Ta đi về phía chân trời cỏ len
Võ vàng một ánh trăng in
Hỏi dòng sông trắng đã quên...
hay là...?
Tự ta,
ta buộc vào ta!
Lời thề mỏng mảnh như là sợi mưa
Bây giờ đã ngậm ngùi chưa?
Hay còn nuối chút xa xưa,
để rồi...
Thôi!
thì trả lại cho người
Dấu chân trên cát một đời chưa rêu!
VỌNG
Ta đi cuối đất cùng trời
Chỉ mong gặp gỡ được người tri âm
Lòng xanh biếc một giọt mầm
Tim rền như tiếng phím cầm chiều rung.
Ta về giữa ngã ba sông
Sậy dài hun hút,
Buồn không bóng người
Dang tay, ngửa mặt mà cười
Thấy con sẻ trắng ngang trời bay đi
Muốn làm một gã Trương Chi
Mà không biết hát những gì..
Ô hay
Thôi đành nhớ rượu quên say
Cạn buồn... ta lại đổ ngày vào đêm.
Thơ Đào Phong Lan/ Nguyễn Xuân Nha đọc chọn
19. Thơ MAI VĂN LẠNG
NHỚ MẸ
Mẹ giờ về với cỏ xanh
Trời trong mây trắng bỗng thành lang thang
Nén hương cháy giữa chiều hoang
Bốn phương tám hướng mênh mang đất trời
Giêng hai cỏ cứa chân người
Rập đầu lậy cỏ, mẹ tôi đang nằm
Nửa đời cát bụi phong trần
Con về thăm mẹ bớt phần quạnh hiu
Làng ta tan buổi chợ chiều
Hình như bóng mẹ mẹ liêu xiêu đi về
Hoàng hôn líu ríu bước chân
Mẹ ơi lậy mẹ không cần tiễn con
Dần, sàng, thúng, mủng, nong, nia
Vẫn chờ tay mẹ sớm khuya tảo tần
Đường đời lắt lẻo chon von
Xa xa một mảnh trăng non về làng
Cái bống là cái bống bang
à ơi một chiếc lá vàng đang bay.
ĐI TÌM QUAN HỌ
Anh đã ngược quán dốc
Đã ngồi gốc cây đa
Tìm em chiều Kinh Bắc
Hừ hội rằng hừ la
Chiều nhuộm màu thương nhớ
Theo câu hát anh tìm
Nhện giăng tơ nghẽn lối
Cô đơn giữa đồi Lim
Sông Cầu lơ thơ chảy
Mà trái tim rộn ràng
Mắt huyền người lúng liếng
Tình hự là tình tang
Thuyền thúng ơi thuyền thúng
Đêm nay trăng mười ba
Nghe thấm từng vị chát
Những tháng ngày phôi pha
Đành hát câu giã bạn
Mình tự chia tay mình
Để lại chiều Kinh Bắc
Biếc khoảng trời trúc xinh.
Thơ Mai Văn Lạng/ Hòa Phú Yên đọc chọn
20. Thơ DU TỬ LÊ
ĐIỀU DUY NHẤT/ CUỐI ĐỜI/ EM NÊN BIẾT../
1. khi em tới, băng ghế này đã có người ngồi. phố thay da và, cây áo mới. dù rất muốn, những con chim bồ câu già, lười chẩy thây cũng chẳng thể nói gì với em về kỷ niệm sót, rớt của đôi ta hạnh phúc: - những cọng rác chứng gian, mục trong tổ ấm hoác.
chỉ riêng trái tim ta còn băng ghế trống. em có thể trở lại bất cứ lúc nào điều duy nhất /cuối đời /em nên biết/
2. khi em tới, ngôi quán kia đã treo bảng closed sorry we’re closed. vĩnh viễn closed. nghe đâu vợ chồng chủ nhân ly dị những món ăn hợp với khẩu vị và, sự kiêng khem của em (thí dụ: ít đường, muối và, mỡ…) đã theo họ (mỗi người) về một nơi chốn khác. dù rất muốn, đám bàn, ghế thất nghiệp cũng không thể kể cho em nghe những lần một mình anh tìm đến.
chỉ riêng trái tim ta có ngôi quán mở cho những người có khẩu vị và, sự kiêng khem như em (thí dụ: ít đường, muối và, mỡ…) chẳng bao giờ đóng cửa. em có thể trở lại bất cứ lúc nào điều duy nhất /cuối đời /em nên biết/
3 khi em tới, ngôi nhà kia đã có chủ mới. viên gạch rêu dưới vòi nước rỉ còn đấy. chỉ những con dế cư ngụ nơi hàng rào xi măng bị bệnh đậu mùa (ca hát suốt bao nhiêu mùa hè của tình yêu ta!) là không còn . chúng đã chết. dường chỉ ít ngày
trước khi con mèo tam thể của ông bà Smith hàng xóm ta bị tai biến mạch máu não. (ngay giò lan treo dưới mái hiên xám cũng còn không sống nổi giữa đợi, chờ bặt, bặt nói chi tình yêu!)
chỉ riêng trái tim ta còn nguyên ngôi nhà, xưa; còn nguyên mưa, nắng, cũ. chẳng một ổ khóa nào bị thay dù thời gian có thể đã rỉ cứt sắt trong chúng. em có thể trở lại bất cứ lúc nào điều duy nhất /cuối đời /em nên biết.
4. khi em tới thành phố này đã đổi thay nhiều quá. em có thể đi lạc. em có thể không tìm ra cái ngã ba, ngã tư (nơi chúng ta giận nhau /hôn nhau /chửi nhau / đánh nhau… và khóc…/) dù rất muốn, nhưng không một ai đủ kiên nhẫn nán chờ để kể em nghe chuyện một người (rất giống anh) đã sống thêm nhiều năm ở đây.
nhưng, tiếc thay chính ông ta lại là người bỏ đi… trước nhất!
chỉ với riêng trái tim ta: thành phố không bao giờ thay đổi (nên chẳng ai bị đi…lạc bao giờ!) em có thể yên tâm trở lại lúc nào em thích điều duy nhất /cuối đời /em nên biết/
5. khi em tới bất cứ nơi nào, nhớ cất trong xắc tay hay trong túi đeo vai những chiếc khăn giấy rút ra từ hộp tình yêu ta bất hạnh.
điều duy nhất /cuối đời /em nên nhớ/ giống như ta? – chẳng có được bao người!
Thơ Du Tử Lê/ Hạt Cát đọc chọn
21. Thơ KHA TIỆM LY
VỀ MIỀN ĐÔNG UỐNG RƯỢU
Đất Phương Nam rượu đã lờn mùi,
Chợt nhớ đệ huynh dọc đường số một.
Hảo hán bốn phương thiếu gì chí cốt,
Lẽ nào một mình ôm rượu uống khơi khơi?
Một ngày gặp nhau , mấy ngày ly biệt,
Lời tri âm sao chẳng nổ tràn tràn ?
Trăm năm dễ chi gặp người hào kiệt
Thì rượu tương phùng sao chẳng rót chang chang ?
Rồi mai đây, đâu hẹn thân bèo nước,
Bỏ hết đi ! – Chừa sĩ khí mà thôi!
Ta gặp nhau cũng là duyên kiếp trước.
Biết ra sao, sau sáu nẻo luân hồi ?
Rượu khí phách tràn tràn lời khí phách,
Rượu hùng anh cạn chén với anh hùng.
Rượu hảo hán chỉ chọn người hảo hán
Rượu ngang tàng bén kiếm Lệnh Hồ Xung!
Mặc cho đời tranh danh tranh lợi,
Tranh nhục, tranh vinh, rồi cũng một mấm mồ
Đập bình vỡ, nói một lới sảng khoái,
Vỗ bàn ca khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ.
12/ 2014
Thơ Kha Tiệm Ly/ Nguyễn Nguyên Bảy đọc chọn
22. Thơ LỮ THỊ MAI
CAFÉ CỘNG
đêm qua cách chia bởi hàng cúc áo
em là nửa mùa thu đầy bão
khi mình trút vào nhau trăm giấc mơ buồn.
sáng dậy café Cộng
những bông hoa ký ức lạc đường
mượt như nhung và thẫm như đêm.
anh thuộc về cánh rừng đơn lẻ
choàng lên buổi sáng chiếc chăn con công
bàn ghế gỗ đường vân còn mắc nợ.
rất nhiều ánh mắt vẩn vơ tìm kiếm
người bên người trong kiếp sống xa nhau
ngày từ biệt khoanh tròn trên lịch cũ.
sáng nay café Cộng
ký ức đánh đu vải dù
tiếng tách chén leng keng đau vừa đủ.
BỮA TIỆC 24
tôi tặng tôi
bữa tiệc 24 câm lặng
những bông hồng trắng những bông hồng vàng
xốn xang xiêm y xuân sắc.
ngoài kia phố cũ mù mờ
mùi hoa sữa vẫn nồng từ dạo ấy
những lời chúc ơi đừng khiến tôi ngột ngạt
bẵng nhịp cây cầu ẩn ức mùa đông.
24 không nến không người
rượu cháy trên môi
rượu cạn trên môi
rồi ai say trước những lời rơm rớm.
năm nào mẹ ru đoá hoa gai sắc
ngày sinh ra cũng chỉ một mình
giờ trượt trôi bởi mắt môi gần gũi
những ngôn lời đang từ tốn bỏ đi.
bữa tiệc 24
mây lạ vây quanh bốn bề giấc ngủ
kìa từng đóa hoa loã thể
sao trút lên tôi ngàn vạn sắc màu.
NẰM MỘNG
giấc ngủ theo về những lá khô
gió cứ thổi và cây sa ngã
có người nằm nghiêng không dám trở mình
sợ chết chìm bởi muôn vàn lời hứa
con thuyền dính bùa ngải của sông
ý nghĩ găm đầy tháng năm mắc cạn
em cố quên làm gì
khi ngay cả cánh tay anh cũng ảo
ngàn lá khô bay
rất nhiều phong thư mặc nhiên bùng cháy
người nằm nghiêng không lời kêu cứu
chỉ một cánh chuồn tiễn biệt bão giông
ta không còn nói với nhau cả những điều cay đắng
bùa ngải hoa vàng trôi mênh mông...
Thơ Lữ Thị Mai/ Nguyễn Xuân Nha đọc chọn
23. Thơ VI ÁNH NGỌC
NỢ (1)
Nợ tuổi thơ cánh diều
Chiều tung tăng ngọn cỏ
Nợ đường quê nho nhỏ
Đếm bước ta đến trường.
Con nợ trái tim thương
Gió muôn phương tình bà
Trận đánh đòn của cha
Ngày xưa cho con nợ.
Và biết đến bao giờ
Trả lời ru tình mẹ
Anh nợ đàn em trẻ
Buổi trưa hè rong chơi.
Nợ lũ bạn một thời
Cùng chăn trâu bắt bướm
Dòng sông xưa thấm đượm
Ta nợ ngày tươi xanh.
Cơn mưa chiều mong manh
Nợ đêm thanh âm thiều
Nợ em một lời yêu
Chiều tan trường chậm bước.
Ta nợ đời phía trước
Một cội nguồn nghĩa nhân.
NỢ (2)
Ráng chiều gánh nắng rong chơi
Đồng xanh trải bóng ngời ngời góc quê
À ơi câu hát xưa về
Ca dao ngày ấy đê mê tiếng chiều.
Tuổi thơ neo những cánh diều
Thả trôi thuyền dứa xiêu xiêu xuôi dòng
Mải mê đuổi bắt cua đồng
Bỏ đàn trâu gặm cỏ ròng đi hoang.
Vọng xưa cổ tích vun tròn
Tìm trong quên nhớ con con dại khờ
Ta về tìm lại câu thơ
Hôm nao mắc nợ… bây giờ lại thêm.
Thơ Vi Ánh Ngọc/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
24. Thơ NGUYỄN ĐÌNH NGUỘC
HÌNH NHƯ
Hình như em đã giận anh
Hình như anh đã làm lành với em
Hình như em thích được khen
Hình như anh đã làm em buồn nhiều
Hình như em muốn được chiều
Thế mà anh chẳng biết điều giản đơn.
Anh vô duyên để em buồn
Chắc là em vẫn đang còn… Hình như...
Thơ Nguyễn Đình Nguộc/ Nguyễn Khôi đọc chọn
/ Mời đọc tiếp vần P/
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét