Chủ Nhật, 1 tháng 1, 2017

SÁCH THƠ VƯỜN NĂM NHÀ,2 / Phần văn bản nguyễn nguyên bảy (4)

 

SÁCH THƠ VƯỜN NĂM NHÀ,2
P
hần văn bản nguyễn nguyên bảy (4)

Ngũ Sắc Trường Ca..

2. TỨ TỤNG BỐN MÙA
Kính dâng Mẹ





TỤNG NHẤT, PHẬT HÁT



Yếm thắm không bỏ bùa sư
  Mà sư cứ đòi xoa yếm thắm
  Mẹ bảo này trọc đầu
  Trong ngực tôi có Phật
  Trọc đầu có sợ ố cà sa ?

Giữa chợ lực điền yếm thắm gặp cha
  Cha thẳng đường cày cầu xin yếm thắm
Mẹ bảo trong ngực tôi có Phật
Nếu ngực Phật anh thuận lòng
  Thì yếm thắm này thuyền xin theo sông

Tôi ấp môi son vú mẹ
  Lè phè nằm nghe Phật hát
  Phật hát lời cò trắng muốt
  Trắng muốt vì cò không phải là công
  Phật hát lời cua đi ngang
  Dẫu đi ngang cua vẫn chẳng lạc đường…

Suốt tuổi thơ tôi bú lời Phật hát 
Quay sa mẹ hát lụa tơ
Ra đồng mẹ hát nắng mưa thuận hòa  
Lời trăng thủ thỉ vai cha
Cỏ hoa mẹ hái bao la dành riêng con 
Mẹ nhấn véo von
Lòng buồn cũng chớ nhuộm buồn có hoa
Ngày tôi phải rời xa yếm thắm
Mẹ bảo từ nay trong ngực con có Phật
Con thưa trong ngực con có mẹ
Mẹ khóc nhòe và ngực tôi bỗng hát
Lời mẹ hát cò lời mẹ hát cua
Ngực con đầy tiếng mẹ ru…



TỤNG NHỊ

Mỗi khi con thấy mẹ ngồi bệt xuống hè
  Tay cầm cây quạt nan
  Là con biết mẹ đang đè buồn nuốt giận
  Khóc ở trong lòng
  Khóc trong lòng nước mắt chảy đi đâu?
  Cầu cho nước mắt chảy vào gan vào ruột
  Để nước mắt trôi ra ngoài
  Nhưng nước mắt không chảy vào gan ruột
  Mà chảy vào tim rồi hòa vào máu
  Chẳng bao giờ con có thể lau

Những lúc ấy con quỳ trước mẹ
  Hai tay dụi gọi Mẹ ơi!
 Trên trời tất nhiên có Giời
  Nhưng sao Giời nỡ bất công
  Để con càng lớn càng cao mẹ càng già càng thấp

Ôm con mặt mẹ úp ngang vai
  Mẹ bảo mẹ khóc mừng khóc phúc
  Mừng phúc mẹ khóc như mưa
  Phùn xuân rào hạ
  Mầu khóc hồng son
  Con tắm trong khóc mẹ ngập hồn
  Tinh chất khóc ngấm vào da vào thịt
  Con không chùi không lau
  Con không trả khóc về mắt mẹ…

Con biết ở cõi trời
  Mẹ muốn khóc cũng không thể khóc
  Vì thế ở cõi người
  Ngày ngày con đem tiếng khóc mẹ ra phơi
  Lạy trời đừng phạt mẹ tôi
  Tội đón nước mắt con bay ngược về mắt mẹ
  Để mẹ lại được khóc
  Âm dương cũng đạo làm người


TỤNG TAM, MÙA TỨ QUÝ

Mười tám ngày tháng Ba (*)
Mẹ cãi dân văn không chịu trông vào (*)
Mẹ gọi rét Bân về cho cha mặc áo
Áo Bân dệt với mưa phùn
Cha mặc vừa in bảo ấm

Mười tám ngày tháng Sáu
Mẹ tần đồng xa mẹ tảo đồng gần
Tép cà gia bản
Cơm ngô khoai độn với sum vầy
No cười như mưa bóng mây

Mười tám ngày tháng Chín
Mẹ theo hịch dân văn trông ra
Váy phùng đòn gánh yếm tơ
Cùng dân làng mẹ đi đón mùa thu
Hớn hở mùa thu chào mẹ

Mười tám ngày tháng Chạp
  Mẹ đồ xôi đóng oản
  Mẹ nấu chè kho
  Mẹ bảo khổ thế nào cũng phải vui ba ngày tết
  Rước tổ tông về
Vì thế, và thế
Càn Khôn đón mẹ tôi về mùa tứ quí

Mùa tứ quí có suốt quanh năm
Chả thế tôi làm sao thành một lực điền
Cầy cuốc quanh năm không mỏi mệt
Chả thế làm sao tôi yêu em
Yêu lâu thế mà sông tình vẫn đẹp
Chả thế tôi làm sao nuôi dậy các con
Nếp tẻ đều thành người tử tế

Lạy Càn Khôn, tôi nguyện sống tu thân theo mẹ
Sau trăm tuổi xin cho tôi về làm mùa phú quí
Để tôi hầu hạ mẹ tôi…

(*)Tính mùa theo ngũ hành:
Sài Gòn 1990-2010

TỤNG TỨ, GẶP MẸ NGƯỜI TRỜI 
Sống ở quê nhà, tôi luôn nhìn thấy Mẹ trên tầng mây hoa,
 những tưởng xa quê là xa Mẹ, nào ngờ, một trưa nắng ở Seattle,
đang ngơ ngác tìm mây, đã nghe nhìn thấy Mẹ,
vội ghi lại bằng văn vần Gặp Gỡ Kỳ Lạ này..


1.Mẹ nói với bạc đầu
Hời hời bạc đầu bé bỏng
Ngước thấy Mẹ sao tròng ngơ ngác thế
Bộ con tưởng bay từ quê qua Mỹ
Chốn bồng lai không ở dưới mây trời?

Hời hời bạc đầu chơi vơi
Mẹ đang bận trẩy hội trời bán nắng
Tranh thủ nắng râm Mẹ ghé qua nhà
Ru tặng chắt lọt lòng bài ru cụ ngoại..

Hời hời bạc đầu ta xin con tha lỗi
Ta đã ru con lời hoảng hơ làm Mẹ
Ta đã ru van trời đất lúc làm bà
Hôm nay ru chắt ta ru lời cỏ hoa

Hời hời bạc đầu ngây thơ
Đạo thuận hòa ngọn trời gốc đất
Tử tế bốc lên thành mưa rào mưa xuân
Độc ác bốc lên thành mưa đá mưa máu

Hời hời bạc đầu mơ hồ
Cớ chi thăng hoa ta là mây nhởn nhơ(*)
Mây không chống trèo thì trời cũng sập
Sống ở trời sướng hơn hay ở đất sướng hơn?

Hời hời bạc đầu tử tế
Chăm chỉ thay ta ru chắt ta lời hoa lời cỏ
Đừng hỏi ta thời chắt sẽ thế nào
Dẫu thế nào hoa cỏ vẫn cỏ hoa.. 
----------------
(*) Thơ Tố Hữu 

2Mẹ ru chắt ngoại

(Ầu ơ..) Ví dầu thuơ thuở đất vuông
Cỏ hoa đã tự thành vườn chuối cam
Cỏ sợi dệt áo nhuộm chàm
Gạo hoa nướng lửa thơm lam cả rừng
Gói cỏ luộc vuông bánh chưng
Bánh giầy tròn dẹt nặn mừng trời cao
Hoa nào cũng sắc ca dao
Cỏ nào hôn gió (ầu ơ..)
cũng ngọt ngào ru con..
(Ầu ơ…) Ví dầu thuơ thuở đất tròn

Cỏ hoa tự chuốc khổ buồn cỏ hoa
Nào trời xung nắng khắc mưa
Nước dư thành lụt gió thừa đợi giông
Cỏ hoa xanh khắp non sông
Non sông sao bỗng mênh mông bể đời
Mặc bao dẫm đạp dập vùi
Cỏ hoa vẫn sống (ầu ơ..)
Sống tươi cười cỏ hoa..

(Ầu ơ..) Ví dầu hoa cỏ cỏ hoa
Cỏ hoa hoa cỏ là hoa cỏ người.. 

3. Mẹ dặn bạc đầu

Hời hời bạc đầu tội nghiệp
Cõi trần gian chỉ ước nguyện luân hồi
Muốn luân hồi thì đừng theo Mẹ
Cõi gió mây làm gì có luân hồi
Chỉ có luân hồi ở chốn cỏ hoa thôi..

Chưa kịp hỏi Mẹ sống thế nào để được luân hồi ở chốn
cỏ hoa thì Mẹ đã bay về vùng mây nắng, bán hoa trời..

Seattle, 6.2012

VANDANBNN

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét