Thứ Tư, 30 tháng 8, 2017

VƯỜN NĂM NHÀ, 3 Thơ NGUYỄN LÂM (MAN) / Phần VÁCH SƯƠNG 36 khúc / Khúc 61-72/



Thơ
NGUYỄN LÂM (MAN)

Phần VÁCH SƯƠNG
36 khúc / 61-72/

61.
TRÁI GIÓ
Một đóa hồng nhung
Sắc gầy pha mầu lạnh
Chợt buồn quên hát
Vườn trắng bóng
Bỏ chùa
Đời lảng
Đầu đường lăn lắt
Bụi hè hờm vai
Yếm nắng bắc cầu
Môi dâng lút vút
Từng gánh gai rơi muộn
Vơi cười
Bình vỡ
Dẫu chẻ ly
Vu vi
Bôi cạn
Vào một thuở gió trái
Lũ xanh khép mái
Dại lại vạt áo nâu
Manh nắng tàn
Du di trăm ngả
Chân xa tao tác
Một lối vầy
Ai trắng
Trăng cay.


62.
EM HÁT
Đã quên yêu ngày nào
Từng mùa qua
Ai lang thang
Một lần bỡ ngỡ
Hững hờ hồi âm
Từng ánh môi phơ phất môi run

Ráng chiều trôi qua bến nước
Hoàng hôn lá đổ
Mềm chân em
Bơ vơ ướm ngọn trúc đào
Giọt sương đau đáu
Ngồi đây dù chếnh vòng tay
Như là lạc tóc
Áo đen dìu dặt đêm về
Chớp mi rối rối
Hát gì cũng quên
Men anh tắt
Giọng quen sóng nhả
Chợt nghe buốt giá
Bóng cứ dài
Non cao nhịp ngất
Tháng ngày ru
Tay ai lầm lỡ
Dấu chân hời gọi
Xót xa cơn nhớ
Thoáng xưa đã lặng

Em lại buông
Chân trời lăng lắc
Dẫu biết vậy
Còn yêu qua hận
Một đời
Một đợi
Cho em hát
Cơn mưa.


63.
CHỢT NHỚ
Quán sóng
Thuyền trên ngực
Phố dồn mưa
Mây đầy mắt
Rét chưa tắt
Sao cơn buồn khuya được
Trời sa mù
Tai buông óng bạc
Từng bước gió thong dong trên lá
Thông nhịp sầu
Nhụy rơi
Lời rứt
Trên tường hờ hững nắng gieo men
Chút mộng dội
Mi xòe bờ vắng
Môi tàn
Chơ vơ phiến má
Dẫu em đi
Ly đời còn đó
Tiếng cười vụn
Vệt buốt heo may
Câu hát cũ đi tìm thương nhớ cũ
Tóc cứ xòa
Biển lõa.


64.
CỐ NHÂN
Chút chiều khuya
Lênh đênh vì sao trắng
Chỉ thoáng gió
Trôi đâu cơn nhớ
Lại rơi nghiêng
Một vệt hình em
Đã phai phai
Rụng hoài chiếc lá
Mưa xa.


65.
CƠN KHÁT
Phố bỗng mầu nâu
Biển lầm bầm mất sóng
Thác thời gian thôi đổ
Những dấu chân côi cút
Cầu vồng giăng giăng
Sợi xích trắng khuất lưng trời đỏ
Buồm căng nửa
Trên sông xiêu đò
Phù du con sóng
Tàn canh bạc
Lại xõa dây đàn
Con đường mòn để lại
Và nỗi đau không còn em
Những mảnh trăng vỡ ghép thành tên em
Ầm ào trên cát
Từng vỉa vắng
Mưa cuồng đáy chữ
Vào triền mơ
Cồn cồn cơn khát
Uống từng giọt em
Nến bay
Môi sũng
Gã hành khất bơ thờ
Câu ca tan trong cỏ ướt.


66.
THUYỀN LOAN
Mưu sự tại ai
Hạ bất nhập
Gái nhâm trai quí
Quên đảo mệnh
Quầng mây vuột lửa
Ngân hà gào sóng
Đứt cầu
Bớ chiếc thuyền loan
Khoan khoan đứng đó
Biết đâu duyên trái
Chín chiều cách mặt
Canh tàn
Đài hoa mất gió
Ngắt bên đông
Bên đoài ruột thắt
Rừng trúc mắt xoe
Lời nguyền xanh nhuộm bời men trắng
Duyên ảo/ Hát chơi
Lá trúc về cội.

67.
SỢI KHÓI
Thẳm mái cây
Bỗng xiêu đáy nước
Vai anh đứt sợi gió mềm
Mưa rơi về bến đó
Đường trăng cạn
Vì sao trượt ngã
Hạt mưa khô
Lưng em đò mỏi
Sợi khói treo cành
Giọt cuối cho anh
Vòng tay ảo.


68.
LƯU HƯƠNG
Dọc mạn xuân thì
Đận má
Có lần cầu bắc cơn mơ khác
Nụ hôn như hạt cát
Ai biết mầu xanh trôi đâu
Từng đêm sóng khát
Thuyền giấy úp ngược
Cánh bướm tựa dây đàn
Vơi trăng mái ngói
Người gánh núi giữa đèn lồng
Nửa mặt nạ chênh vênh trên tia nến
Đi bên lề đời
Cành hoa mười giờ run rẩy
Chợt một hôm thấy
Ngón trỏ dài hơn ngón đeo nhẫn cưới
Và một đường hằn
Chẻ ngang da6u1u tích mọi cuộc tình
Tiếng đàn câm
Bông hồng trên ngực em buột trắng.

69.
TAM CÚC
Úp úp
Xòe xòe
Thực thực hư hư
Chiềng làng
Chiềng chạ
Đi đâu tứ tử
Kết đôi
Cướp cái
Thoát trắng tử tư
Đỏ đen
Chui hết
Thì thôi tạ từ.


70.
LY TÁN
Mười ba thứ sáu
Ban mai nhễ nhại mưa phùn
Miệng hè khô khốc
Đung đưa tay mượn
Nhìn và không nói
Đàn bà lòng dạ trái tay
Mắt ngước đeo trời
Thịt da đang lành mùa ấu
Xẻ hai nhịp bước dặm ảo
Ai cam ngồi câm canh năm canh ba giác Ba Tri
Dừa lửa lạc đìa Chợ Lách
Buông câu con mắt
Sợi gió không đầy
Phe phẩy mấy đoạn nắng tưa
Từng bậc thang xa nhau quá
Không ai quá giang ai
Không đồng sang
Không đeo dị mộng
Khẳm chữ nhẫn
Bát nước hất đi
Bụi khiêng câu phẫn
Vân vê tàn tro câu thương
Nghe mưa như nghe tiếng người về
Còn gì
Những ngói âm dương ngồi xổm
Những con số nhấp nhô chân cột
Trăng non trên kênh Nhiêu không còn mùi non bến đợi
Tiếng cười sõng soài
Không còn gì
Không còn gì
Người đi.


71.
CỦA TIN
Đời cứ vậy
Giấc mơ xanh lanh tanh từng giọt
Vẫn nhịp buồm ngày ấy
Chân không giầy
Lời lời nhún nhẩy
Eo biển câm
Mưa bầm phố thị
Nỗi nhớ cây chờ
Bồn chồn lá khác
Màn trời chợt lóe nụ hôn
Vòng tay lạ
Rềnh môi
Trôi mắt
Song thưa mấy khúc lạc chèo

Những phím đàn tranh loa lóa
Hoa rộ từng miền da
Bến xa
Sóng nào trở lại
Viền trăng mất
Bóng thôi đầy
Cho anh khắc trên ngực em
Vì sao đuối
Mục đồng.


72.
NGÀY ĐI
Ngày anh ra đi
Hà Nội Thu về đẫm ướt
Những trận mưa dài
Phố vắng
Nhà quen
Mặt người gần lại
Hương lan đầm tóc rối
Anh chỉ nhìn em không nói
Câu hát buông thầm mưa đêm
Bây giờ tháng mấy rồi
Chân lơ đãng
Chiều vương trên thảm cỏ
Lá chưa vơi vàng bờ xanh
Ngôi chùa xưa buồn tênh tượng cổ
Người người về
Sao anh ra đi.

Thơ NGUYỄN LÂM (MAN)
(Mời đọc 61-72)
VANDANBNN st/gt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét