Chủ Nhật, 15 tháng 10, 2017

THƠ BẠN THƠ, 7 THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI / Thơ Bùi Thị Sơn


THƠ BẠN THƠ
THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI 
/40 tác giả xếp theo ABC/
/1. Phan Bá Ất/ 2. Nguyễn Bàng/ 3. Tuyết Băng/ 4. Nguyễn An Bình/ 5. Bảo Bình/ 6. Triều Châu/ 7. Đồng Thị Chúc/ 8. Trần Văn Cường/ 9. Thanh Duy/ 10. Nguyễn Ngọc Đặng/ 11. Dương Xuân Định/ 12. Lê Đức Đồng/ 13. Nguyễn Thị Thu Hà/ 14. Lưu Trọng Hải/ 15. Nhật Hồng/ 16. Trần Thị Ngọc Hồng/ 17. Trần Ngọc Hường/ 18. Vũ Thạch Long/ 19. Nguyễn Đăng Luận/ 20. Lê Mai/ 21. Trần Nhã My/ 22. Vũ Hoàng Nam/ 23. Khổng Vĩnh Nguyên/ 24. Thy Nguyên/ 25. Minh Nguyệt/ 26. Nguyễn Hữu Nhân/ 27. Phan Lạc Nhân/ 28. Trương Kỉnh Nhơn/ 29. Vũ Thụy Nhung/ 30. Dương Thành Phát/ 31. Mai Phong/ 32. Nguyễn Hữu Phú/ 33. Thạch Sene/ 34. Bùi Thị Sơn/ 35. Nguyễn Văn Tài/ 36. Trần Minh Tạo/ 37. Hoàng Anh Tâm/ 38. Trần Tâm/ 39. Nguyễn Duy Tẩm/ 40. Nghiêm Quốc Thanh/ 41. Hoài Huyền Thanh/ 42. Nguyễn Anh Thuấn/ 43. Trần Văn Thuyên/ 44. Nguyễn Ngọc Thúy/ 45. Ngọc Tình/ 46. Nguyễn Thanh Toàn/ 47. Quách Thanh Toàn/ 48. Lê Nhật Triết/ 49. Trần Trung/ 50. Trần Thanh Tuấn/ 51. Vũ Tuấn/ 52. Nguyễn Thanh Tuyền/ 53. Nguyễn Tuyển/ 54. Nguyễn Ngọc Tuyết/ 55. Đàm Chu Văn/ 56. Huỳnh Thị Ngọc Yến.





34. Thơ BÙI THỊ SƠN

NHƯ

Như nụ ban e ấp
Giấu trong bạt ngàn xanh
Bỗng bừng lên hương sắc
Xôn xao cả lá cành...

Như sơn ca tập hót
Chỉ khe khẽ riêng nghe
Bỗng cất tiếng lảnh lót
Thơm ngát cả triền đê...

Như câu thơ đầu đời
Vụng về gieo bằng trắc
Bỗng vẳng tiếng à ơi!
Dạt dào thơ, họa, nhạc

Anh như cơn gió mát
Âu yếm bờ môi khô
Dâng em niềm khao khát
Yêu thương đến vô bờ...

Anh đánh thức hồn thơ
Trong em bừng trỗi dậy
Anh thắp sáng ước mơ
Đời đáng yêu biết mấy...

Chỉ riêng anh nhìn thấy
Sức mạnh trái tim yêu
Cho em đôi cánh khỏe
Vượt thoát miền cô liêu !


NỤ CƯỜI NGƯỜI HÀNG XÓM

Nụ cười
anh vô ý bỏ quên
bên cửa sổ nhà em
Em vội giấu vào đêm
Chỉ trộm nhìn len lén
Nụ cười-mũi kim đâm nhói tim
Nụ cười-mũi tên tẩm thuốc độc
Em trúng thương, quay cuồng đầu óc
Ngủ gối trên tay chồng
mà toàn thân lạnh buốt
Được chồng ôm thật chặt
mà dửng dưng xa cách
Úp mặt vào trong chăn
em khóc thầm lặng lẽ...
...Sáng mai ra
em nhìn thấy vợ anh hàng xóm
mắt thâm quầng, áo quần xộc xệch
ngẩn ngơ tìm cái gì đánh mất?
(Chắc đêm qua chị khóc
không tìm thấy nụ cười
trên môi anh chồng trẻ)
Như tội đồ, em cúi đầu, ứa lệ...
vội vã trở về nhà
mở toang cửa sổ ra
lặng lẽ
trả lại chị nụ cười
anh lỡ bỏ quên...


GIẬN CHỒNG RA VÕNG NẰM CHƠI

Giận chồng ra võng nằm chơi
Trăng thanh, gió mát ngời ngời thịt da
Em còn trời- đất bao la
Cớ sao phải  ở trong nhà với anh ?

Võng đưa bay bổng trời xanh
Em lạc vào cõi mộng lành ước mơ:
Nhẹ nhàng dạo gót chàng thơ
Cùng em đàm đạo hàng giờ văn chương
Thế gian còn ối kẻ thương
Cớ sao cứ chỉ chung giường với anh ?
Em lạc trong cõi lênh đênh
Chàng thơ bỗng hoá người tình đắm say
Mắt trong mắt, tay trong tay
Em như mọc cánh vút bay lưng trời...

Tỉnh dậy  nóng toát mồ hôi
Người như đeo đá...chồng ngồi cạnh bên:
"Đêm em ra võng ngủ quên
Cơn mưa ập đến, anh ôm em vào
Em gặp ác mộng hay sao ?
Chân tay run rẩy, lệ trào ướt mi..."

Chồng ơi ! Đừng hỏi câu gì ?
Giường êm , nệm ấm thầm thì : "Em sai !"


THU SANG

Phượng đà trốn biệt
Chỉ còn tiếng ve
Rã rời, mỏi mệt
Từ biệt đêm hè
Ao làng:gương phẳng
Soi trời: Mây bay
Ôi! Thu đã đến
Se lòng heo may...
Ngày lại nối ngày
Tháng, năm nuối tiếc
Tình yêu đã thu
Lá vàng
Trời biếc !


NHỚ SUÔNG

Nhớ suông

chỉ nhớ suông thôi!

Nhớ cho đất trắng

cho trời chuyển đen

Cho hoa cỏ

nổi lên trên
Mây trán xuống phố
dịu hiền bờ vai
Nhớ cho
sông ngắn
 ao dài
 Nhớ cho
người ấy
bứt tai
đêm trường..


Nhớ suông!
Chỉ dám
nhớ suông

Bóng mình

xoắn xuýt

không buông

nổi mình…


Bùi Thị Sơn (Lai Châu)/ Tác giả gửi bài


/ Mời đọc tiếp, thơ Nguyễn Văn tài/

THƠ BẠN THƠ 7

THƠ NGƯỜI THƠ ĐƯƠNG THỜI


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét