DỰ CẢM
Anh cứ nghĩ một mai em là đất
Điềm nhiên nâu dưới trảng cỏ xanh rì
Nếu lúc đó anh nghẹn lòng đắng chát
Thì bây giờ anh bóp vụn em đi
Anh hãy nghĩ một ngày em là gió
Lang thang trôi hờ hững chẳng vân vi
Nếu anh chạm vào em mà không tới
Thì bây giờ anh hãy cuốn em đi
Anh có nghĩ ngày nao em là nước
Dưới chân anh sông hát khúc biệt ly
Nếu anh khóc mà em không nghe thấy
Thì bây giờ anh hãy uống em đi
Anh có biết mùa Thu qua nhanh lắm
Đông tái tê. Xuân ấm. Hạ sẽ về
Ta yêu nhau được bao ngàn ngày nữa
Mà khạo khờ trói buộc những đam mê
Anh hãy nghĩ ngày ta, hai hạt cát
Nằm miên man bên bãi biển đời người
Hồn tựa hồn mộng du nghe sóng hát
Ngắm mây hoang ân ái với sao trời...
ĐI QUA NHỮNG MÀN ĐÊM
Đêm xuống rồi
Anh hãy tìm trên gương mặt em
Giọt nước mắt của mưa
Nỗi u buồn của nắng
Nét bí ẩn của ngày
Sự minh tường của đêm
Anh cũng hãy tìm trên thân thể em
Sự cuồng nhiệt của nước
Nét gợn dịu dàng cuồng phong
Nỗi cô đơn và lạnh lùng của lửa
Cả sự nhẫn nại và kiêu kỳ của đá...
Hãy nhìn sâu vào trái tim em
Người đàn bà phong kín mình bằng những nghịch
lý
không thể gọi thành tên
không thể gọi thành tên
Có phải vậy không
Khi bản romance tình yêu cất lên
Anh có nghe
Vũ khúc của đôi tay ghì siết
Những da thịt trùng điệp
Đòi được yêu từng centimet.
Hãy dìu nhau đi qua những màn đêm
Để nghe mưa nắng phai màu
Để thấy bão tố tan mau
Mặt trời lên ló rạng
Trên má môi em sinh sôi những
hồng cầu....
ANH, EM, MÙA HOA
(Tặng H.)
Có phải anh đang tập cho em quen dần với cảm giác không anh
Tin nhắn dần thưa, những lời yêu thương, ngọt
ngào cũng vắng
Anh muốn em tập quen dần với khổ sầu, cay đắng
Nếu mai đây lỡ một cung đàn
Tháng tư rồi, đã tím một mùa hoa xoan
Thêm một mùa loa kèn và phai một mùa hoa gạo
Trời đất cũng thay màu, mùa hoa
cũng rời đi, có ai biết tình không thay áo
Anh hiểu hơn em về lẽ vô thường
Nhưng anh ơi, tháng ba vẫn sẽ luôn nhớ hoa
gạo, hoa xoan
Không có hoa loa kèn, tháng tư sẽ buồn biết
mấy
Và ai có thể tập cho mùa hè quen không có màu
phượng cháy
Tập cho mùa thu quen không có sắc cúc vàng
Hoa đã thuộc về mùa cũng như em mãi thuộc về
anh
Quy luật của tự nhiên, quy luật của trái tim
không thể nào khác được
Chẳng thể bắt hoa nở trái mùa và tình yêu lạc
bước
Chẳng thể gọi tên mùa nếu thiếu những màu
hoa…
Em chẳng còn là em nếu anh mãi cách xa…
Thơ Nguyễn Thị Hạnh Loan/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
Thơ Nguyễn Thị Hạnh Loan/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn
54. Thơ ĐẶNG CHÂU LONG
VẦN RỤNG THƠ RƠI
câu thơ say rớt mạn thuyền
chấm rượu đánh dấu, thả quên giấc nồng
trời mây sóng nước mênh mông
thơ tan, ý rã, bên giòng đìu hiu
mái chèo sương đẫm giọt treo
thinh không chim thảng thốt gieo nốt trầm
lơ ngơ choàng mộng mê lầm
đã hay sóng vỗ trụi trần núi sông
vui gì thơ rượu lông bông…
MÙA NƯỚC NỔI KHÔNG VỀ
nước non đã lỡ hẹn kỳ
người mòn mỏi đợi,nước đi quên về
nhớ chăng ngày cũ câu thề
đồng khô buồn nứt lạnh tê nỗi niềm
HẦU ĐỒNG
Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn hãy vui lòng ghé chơi
câu thơ say rớt mạn thuyền
chấm rượu đánh dấu, thả quên giấc nồng
trời mây sóng nước mênh mông
thơ tan, ý rã, bên giòng đìu hiu
mái chèo sương đẫm giọt treo
thinh không chim thảng thốt gieo nốt trầm
lơ ngơ choàng mộng mê lầm
đã hay sóng vỗ trụi trần núi sông
vui gì thơ rượu lông bông…
MÙA NƯỚC NỔI KHÔNG VỀ
nước non đã lỡ hẹn kỳ
người mòn mỏi đợi,nước đi quên về
nhớ chăng ngày cũ câu thề
đồng khô buồn nứt lạnh tê nỗi niềm
HẦU ĐỒNG
Hồn nào ở chốn non bồng
Qua đây hồn hãy vui lòng ghé chơi
Hồn đồng thoát xác chơi vơi
Mượn hồn âm cảnh nhập đời ban ơn
Lập lòe hương nến gấm son
Lắc lư múa nhảy như hồn hầu tiên
Lệnh truyền răm rắp bốn bên
Giả chân bất định dập mình xin nghe
Ô hô rừng mái rừng me
Về nơi thành thị cô che dù hồng
Hào quang nước nhược non bồng
Hồn thăng thoát xác, cành dương chẳng còn
Xác trở về, vật vờ hồn
Thoắt cô thoắt mán như tuồng ma trơi
Nhớ chăng một thuở là người?
Thơ Đặng Châu Long/ Nguyễn An Bình đọc chọn
Mượn hồn âm cảnh nhập đời ban ơn
Lập lòe hương nến gấm son
Lắc lư múa nhảy như hồn hầu tiên
Lệnh truyền răm rắp bốn bên
Giả chân bất định dập mình xin nghe
Ô hô rừng mái rừng me
Về nơi thành thị cô che dù hồng
Hào quang nước nhược non bồng
Hồn thăng thoát xác, cành dương chẳng còn
Xác trở về, vật vờ hồn
Thoắt cô thoắt mán như tuồng ma trơi
Nhớ chăng một thuở là người?
Thơ Đặng Châu Long/ Nguyễn An Bình đọc chọn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét