Thứ Năm, 2 tháng 7, 2020

THƠ BẠN THƠ 10/ 65. Thơ NGÔ NGUYÊN NGHIỄM/ 66. Thơ CHU THỤY NGUYÊN

THƠ BẠN THƠ 10/
65. Thơ NGÔ NGUYÊN NGHIỄM/ 66. Thơ CHU THỤY NGUYÊN

65. Thơ NGÔ NGUYÊN NGHIỄM


ĐÊM KHUYA CHIÊM BAO NGHE TIẾNG TRỐNG TRẬN
CỦA CỔ NHÂN VÀ HỒN TỬ SĨ…

Vác sử ngàn trang trên núi xanh
Là rơi từng giọt đá giang sơn
Gươm thiêng thiên cổ mài trăng sáng
Nghĩa sĩ nghe chăng tiếng trống đồng?
Thà chết không làm Vương đất Bắc
Đất đai vừa thấm máu tôn thần
Thảm thương chí lớn anh hùng tận
Uất khí thành mây phủ nước non …

Vó ngựa sa trường say trống trận
Cờ bay voi chiến vượt sông sâu
Cọc tre bỗng hóa thân thần khí
Thề với dòng sông chẳng hẹn về…

Sử ký trải dài theo vận nước
Xương hùm cốt tượng gởi sa trường
Tổ tiên vắt hịch thành sinh khí
Rồng dậy phương Đông, mệnh đế vương

Đêm nay, bỗng thoáng hồn chim Lạc
Mửa huyết thư truyền chỉ chiến binh
Nam quốc sơn hà, trời vạn cổ
Roi đồng ngựa sắt trấn biên cương

Cố nhân vội chỉ mây đầu núi
Lửa cháy đền thiêng, lạc quỷ thần
Tử sĩ có phơi hồn chiến trận
Thiên thu dõi mắt khóc non sông…

Tử sinh nạn nước đau lòng quá !
Nghĩa sĩ nghe chăng tiếng trống đồng ?
Giục giã hồn quay về chiến trận
Mịt mùng sương khói cõi nhân gian

Vác sử ngàn pho gởi miếu đền
Trở trăn tội với tổ tiên không ?
Một bầy vong quốc đốt cương thổ
Mộ chí tiền nhân cháy ngửa nghiêng…


CHIÊM BAO CHẺ ĐÁ
BỖNG THẤY HOA ƯU ĐÀM NỞ

Chẻ đá bươi tìm thời khắc lụn
Ngàn năm ẩn mặt khói âm dương
Vàng bay, hổ phách rơi trên chén
Sóng sánh hoàng hoa rụng tứ phương

Chênh vai, thời tiết đầy mâm ngọc
Nẩy ngược phù sinh kiếp dị thường
Lỡ trôi bên sóng trường giang cổ
Chợt nở, ưu đàm bện gió sương

Nhoang nhoáng vô thường, xa cố lý
Quê nhà còn mất một màu hương
Bay về não bộ lời vương vấn
Đọng giữa thai sinh vạn nẻo đường
Nhãn mục trầm luân ngơ ngác lạ
Trăm bờ thiên lý bóng trăng suông…

Quang niên lạ lẫm rơi trên vách
Hóa thạch nằm nghiêng gót tử sinh
Thiên thu chưa rót đầy hư ảo
Lá đọng lời Kinh khắp lộ trình

Xóm cũ bóng đêm còn thấp thoáng
Vô thường đóng chặc cửa lai kinh
( Thám hoa áo mão chưa cân xứng
Để gió thư phòng ngập bóng trăng…)

Chẻ đá bươi tìm lời thiên sứ
Mơ hồ trao lạc ấn âm dương
Lối đi vô ngã đầy sương khói
Mờ mịt hồn hoa chảy máu hồng

Sinh phù cấy ngược đời nhân thế
Làm đọng càn khôn giọt thai hoang 
Ưu đàm có chín vàng trời đất
Chắc đẩy vô thường qua ngõ tim?...

Thơ Ngô Nguyên Nghiễm/ Nguyễn An Bình đọc chọn


66. Thơ CHU THỤY NGUYÊN


ĐỜI GIÓ 306

1.
bữa nay
có một cánh cửa sổ
mở riêng cho những cơn gió lạc
vẫn là giấc mơ
nhưng trộn
từ sâu thẵm biển xanh
nơi
chẳng còn mùi-tôm-mưc-nghêu-sò-ốc-sứa-san hô- còng gió
đã thật xa rồi
quanh ta chỉ còn có
tiếng sóng trào
và những giấc mơ thật mộc

2.
có một bài thơ rơm rớm khóc
bài thơ thơm mùi lá dứa cũ
lá từng cuộn lên
như tóc thơm con gái bới cuộn
màu nghiên mực
phai cũ
đã không còn
chốn ẩn nấp thiên ý nào trong đám lá tối trời
làm em bối rối
làm tôi nhớ cái mùi ngực non lúc gió phong phanh khuy áo
ai như bóng tôi
vừa lén qua cửa sổ..

ĐỜI GIÓ 344
CỦA CÓ. VÀ KHÔNG


1.
bóng
và riêng mùa
đã nở
mặc nhiên mầu

2.

vàng lìa cội
ý thu
cháy trong lá


3.
cội
già nốt sần
tâm thức
lìa bỏ đi

4.
ngự
trong hương nhụy
sinh linh
hiến giao bôi

5.
nụ
búp nhớ cành
đon đả
phút trao tình

6.
tôi
yêu thương em
chết bỏ
mặc nhiên thôi

7.
em yêu thương tôi
nửa vời
mặc nhiên em.

Thơ Chu Thụy Nguyên/ Nguyễn Văn Hòa đọc chọn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét