Thứ Sáu, 9 tháng 10, 2020

Louise Glück – Hôn nhân


Louise Glück – Hôn nhân

Louise Gluck là một tên tuổi của thơ ca Mỹ đương đại, là tác giả của 11 tập thơ và 1 tập tiểu luận phê bình. Bà đã đạt đuợc hầu hết các giải thưởng văn học quan trọng của Mỹ: giải Pulitzer năm 1993 cho tập thơ The Wild Iris, giải thưởng National Book Critics Circle Award cho tập The Triumph of Achilles, giải The New Yorker’s Book Award cho tập Vita Nova…
Louise Gluck đã đuợc giới thiệu với công chúng Việt Nam trong tuyển tập 15 nhà thơ Mỹ thế kỷ XX. Trong tuyển tập này, thơ của Louise Gluck đã đuợc nhận định như sau: “Thơ của Louise Gluck nhạy cảm và kiệm lời, thường bắt đầu bằng những cảm xúc nhức nhối về tình yêu, sự sinh nở và cái chết. Các hình ảnh của thơ bà hiện ra tự nhiên nhưng bất ngờ, và dễ dàng đi từ một cảm nhận trực tiếp tới một từ trừu tượng.”
Bài thơ đuợc chuyển ngữ duới đây là một bài thơ lạ lùng. Đọc nguyên bản bài thơ, bạn có thể cảm nhận đuợc một thứ nhịp điệu đuợc tác giả chủ ý tạo dựng, các hình ảnh được liên kết lại bởi thứ nhịp điệu dập dồn mà vẫn có phần dịu dàng đó. Bài thơ có thể mở ra nhiều liên tưởng, nhiều chiều diễn giải.
Tôi chắc là mình không dịch ổn lắm bài thơ này. Rất mong các bạn có thể góp ý.

HÔN NHÂN 

Họ lại ở bên biển suốt cả tuần
Và tiếng biển tô màu mọi vật
bầu trời xanh tràn lấp qua ô cửa
Nhưng đó chỉ là tiếng sóng nện bờ –
giận dữ. Giận dữ vì một điều gì đó. Dẫu là gì đi nữa
đó hẳn là lý do khiến chàng ngoảnh mặt đi. Giận dữ, dù chàng
chưa bao giờ đánh nàng
chưa bao giờ thốt ra lời nào, có lẽ.

Giờ nàng đành tìm câu trả lời từ phía khác
từ biển kia, có thể, hay từ những đụn mây xám
đột ngột dâng trên biển. Mùi của biển ở trong những tấm chăn
mùi mặt trời và gió, mùi khách sạn thơm tho và tươi mới
vì chúng đuợc thay đổi từng ngày

Chàng chưa bao giờ nói ra lời. Lời, với chàng, chỉ dành cho công việc
để thu xếp, sắp đặt mọi thứ. Chưa bao giờ lời đuợc dùng cho sự giận dữ
sự dịu dàng cũng không
Nàng ve vuốt lưng chàng. Nàng áp mặt lên đó
dù trông giống như người ta úp mặt vào tường
Và sự im lặng giữa hai nguời thật cũ xưa: nỗi im lặng ấy nói rằng
đây là những ranh giới

Chàng không ngủ, cũng chẳng buồn giả vờ đang ngủ
Hơi thở chàng không đều, chàng thở vào miễn cưỡng
chàng không muốn buộc mình phải sống
và chàng thở hắt ra gấp gáp, như một ông vua xua đuổi một tên hầu

Dưới sự im lặng kia, duới âm thanh của biển kia –
biển trải dài nỗi giận dữ của mình, miên man, miên man mãi
Hơi thở chàng lùa sóng trào lên

Nhưng nàng biết nàng là ai và nàng biết điều nàng muốn
Chỉ cần điều đó đúng, chỉ cần vậy thôi, một điều bình thường như thế kia
chẳng thể làm đau nàng.

Hải Ngọc dịch
Nguồn: Louise Gluck, “Marriage”, The New Yorker, 22-10-2007

VANDANBNN st/gt

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét